21 Con rắn xấu số bị cắn gần đứt cổ mà vẫn chưa chết. Đúng lúc này, một tiếng thét dài chói tai bỗng vang lên: - Khốn kiếp! Đi chết đi! Tỉnh lại sau một khắc ngẩn người, Cao Phi lập tức phẫn nộ! Lần đầu tiên trong đời, hắn mới cảm thấy bản thân mình vô dụng đến như thế.
22 Nghe tiếng gió rít vù vù bên tai, bị gió quật thẳng vào mặt vào mồm, lại thấy cảnh vật xung quanh trở nên mờ mờ ảo ảo, trôi nhanh về phía sau, Cao Phi vội vàng ôm Như Quỳnh vào lòng vì sợ nàng ngã xuống, lại bấu chặt lấy cổ cáo trắng Bạch Vũ, hét lớn: - Mẹ kiếp! Bạch Vũ! Chậm lại tí coi! Vốn đã biết con cáo biến thái này chạy nhanh như gió, chỉ không ngờ rằng sau khi có thêm hai cái đuôi sau mông, thân thể lại biến lớn ra thì tốc độ của nó cũng tăng vọt đến mức đáng sợ như vậy.
23 - Cái gì Thần? Hừ, ta thấy ngươi là một kẻ lừa bịp thì đúng hơn. Lúc đầu chẳng phải ta đã nói là muốn sống lại, muốn báo thù rửa hận hay sao? Thế mà nhìn xem? Rốt cuộc thì ngươi đã làm gì hả con rồng kia? Sống thì sống rồi đó, nhưng mà báo thù thế nào đây? Kẻ thù chết sạch rồi thì còn rửa hận cái quái gì nữa? Thậm chí bạn bè, họ hàng thân thích gì gì cũng đã chết cả rồi! Ngươi nói ta phải làm sao đây hả?!! Cao Lạc tướng phẫn nộ gạt tay Long Lang ra, chửi một tràng không nghỉ.
24 - Được rồi, đến lúc đi thiệt rồi. Cao Phi, ta đã giúp ngươi hết sức có thể, mọi việc còn lại ngươi tự mình giải quyết đi nhé. Cố gắng nâng cao thực lực, mạnh mẽ lên, ta tin rằng ngươi sẽ tìm ra được lối thoát dành ình, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp lại.