1 Sắc lệnh ban ra đã được một tuần, trước ngày tiên tri dự đoán 3 ngày. Thành Vitas, tổng hành dinh của Giáo Hội. Giám mục Bernado chạy lăng xăng giữa đống giấy tờ.
2 Khi về tới nhà đã hơn một giờ khuya. Ngôi làng nhỏ chìm trong sự yên tĩnh, gió đêm mát mẻ, trên con đường không lớn lắm chỉ thỉnh thoảng mới có vài con vật nhỏ hay đi đêm qua lại.
3 Đêm trăng đèn ngồi xếp lại, từng cuộn giấy đều tay. Dưới ánh sáng mập mờ của cây đèn đốt từ một loại hương liệu kỳ lạ, Trung Thành đang ngồi học. Không phải học về tiếng nói của thế giới này, hắn đang tổng hợp các tư liệu về thiên văn địa lý, tự nhiên phong thổ ở nơi đây.
4 Có tiếng gõ cửa. Trung Thành chợt tỉnh khỏi mớ kiến thức hỗn độn và những ám ảnh về quá khứ, vội vã đứng dậy tháo chốt, mở ra cánh cửa cỗ cũ kĩ của nhà kho.
5 Rầm. Bàn tay vỗ mạnh xuống làm căn bàn rung lên bần bật, công văn và giấy tờ bay lả tả khắp nơi. Lọ mực đổ ra làm mấy cô thư ký cuống quýt lau dọn lại.
6 “Mark, twillight ! Hai người về khi nào vậy !?” Giọng thiếu nữ trong trẻo cất lên, cắt ngang hành vi của hai chàng trai. Mark đưa mắt sang nhìn, Merlin đang tất bật chạy tới.
7 “Huyết phạt trưởng lão. . . vì sao người lại ở đây !?” Coyote nhìn thiếu nữ trước mắt, nuốt khan một ngụm nước bọt, nói với giọng khó khăn. Thiếu nữ đánh mắt nhìn bọn hắn, vẻ nhiệt tình trong mục quang không giảm, cất giọng lanh lảnh:“Đồng bằng này có gần hai mươi tiểu bộ lạc, trong đó 6 cái đã hoàn toàn bị xóa xổ bởi băng cướp Coyote, hội hiệp sĩ lên án công hội đạo tặc, giáo hội ngầm phát thư chỉ trích, thương hội bỏ tiền ra chơi xấu các phân hội của chúng ta ở gần đây, bằng này lý do đủ cho ta ở đây chưa !?” “Người định.
8 Đồ đạc của Trung thành thu dọn không có gì nhiều, bọc hành lý của hắn nhẹ tênh, cái áo bông bằng sợi cây tầm ma Merlin đan cho đã chiếm quá nửa. Nhìn cái áo này, Trung Thành bất chợt nghĩ xem có nên qua chào cô ấy một tiếng không !? Dù sao một năm này, người đối xử với hắn tốt nhất vẫn là cô gái có vẻ hơi nhu nhược, nhưng tâm tính vô cùng hiền dịu này.
9 “Thật tình ta chẳng thể hiểu được, ngươi là dạng gan lỳ hay ngu ngốc vậy !?” Đứng trước mặt Trung Thành, nữ đạo tặc tóc xanh nói với vẻ mất kiên nhẫn.
10 “Nếu như trở về trạng thái đỉnh phong, một lần nữa xé rách không gian đưa ngươi tới thế giới khác cũng không phải không thể. Nhưng đến lúc đó cần biết bao nhiêu năm tháng và cực khổ, ngươi xác định mình làm được chứ !?” Arent trầm ngâm một chút rồi nói.
11 Dưới chân đồi Nilbeheim toàn là quái vật, ai cũng biết. Ngoại trừ sảy chân rớt xuống, còn lại, không ai muốn ở dưới chân đồi chơi với đám quái thú đó cả.
12 “Tôi tên Nguyễn Vũ Thành Trung, từ hôm nay xin được tập huấn ở tiểu đội này. Mục tiêu là trở thành đặc công ưu tú nhất Việt Nam. ”“Tên hay đấy cậu nhóc, từ giờ gọi cậu là Trung Thành nhé, rất giống một loại nước mắm.
13 Twillight và Merlin đi sóng vai trên con đường mòn dưới chân đồi Nibleheim, đột nhiên bắt chuyện. “Merlin, tại sao em lại bảo vệ hắn !?” “A. . . chị nói về ai vậy !?” Merlin thấy hơi bối rối.
14 Giữa thôn làng đổ nát vẫn còn đang ngập mùi máu, một thanh niên để lưng trần, bước đi ngạo nghễ. Hắn có một khí chất rất kỳ lạ, nếu coi cảnh đổ nát này là một bức tranh, vậy thì hắn giống như một phần rất phụ của bức tranh đấy.
15 “Ta ngủ bao lâu rồi !?”Trung Thành mở mắt tỉnh lại, dựa lưng vào tường, uể oải hỏi. “Ba giờ !”Arent ngồi ôm gối ở bên cạnh hắn, vẫn còn đang lơ mơ ngủ, trả lời như có như không.
16 Thế giới không có thần thánh, con người không cần phải thờ phụng ai, cũng không cần phải kiêng kị bất cứ điều gì, nếu có hiểm họa nào ập đến phải đối mặt, có lẽ cũng đến từ chính đồng loại của bọn họ mà thôi.
17 Sáng hôm sau, Trung Thành tỉnh dậy, bây giờ toàn thân khỏe khoắn, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều. Hắn hứng chí đấm đấm vài đường vào mớ không khí trước mặt, không ngờ xương cốt phát ra tiếng răng rắc như bẻ đốt ngón tay, nắm tay đấm vào không khí tạo thành một quầng khí mơ hồ, nổ vang.
18 Biết rồi cũng chẳng làm gì được. Tất cả mối quan hệ trên đời đều như vậy, hoặc là cộng sinh, hoặc là hút lấy hết lợi ích của đối phương mà tồn tại tiếp thôi.
19 Hình như sâu thẳm trong ký ức, vẫn còn nhớ. . . Đó là những đoạn phim ngắt quãng, trước khi cô tới thế giới này. Hư thiên điện, nằm ở trung tâm ba mươi ba tầng trời, nơi chúa tể của thiên đình cư ngụ, cô vốn là một nửa chủ nhân của nó, nhưng lúc này đây.