21
Edit: Tammie
Beta: Ocean
Sinh hoạt cửa Lục Phi dần dần trở về quỹ đạo ban đầu. Sự xuất hiện của Hạ Chí Anh cũng giống như một hòn đá ném vào hồ nước, mặc dù lúc đầu mặt nước sẽ gợn từng cơn sóng lớn, nhưng cuối nó cũng sẽ tĩnh lặng trở lại.
22
Edit: Tammie
Beta: Ocean
Bất quá nếu đã đứng trước mặt Trình Duy, việc chạy khỏi hiện trường không khỏi quá mức bẽ mặt, huống chi còn có đãi ngộ phong phú hấp dẫn hắn.
23
Edit: Tammie
Beta: Ocean
Trở lại văn phòng, cả người Lục Phi vẫn còn hoảng hốt, hắn gắng hồi phục bình tĩnh để tiếp tục chỉnh lý tư liệu, lại phát hiện khóa tủ mở hoài không được, giằng co nửa ngày mới phát hiện mình lấy sai chìa khóa.
24
Edit: Tammie
Beta: Patê
Lúc Lục Phi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong bệnh viện, Lục Phi nghiên đầu nhìn cái xác ướp được phản chiếu bên cánh cửa thủy tinh thật lâu mới phát hiện, thì ra cái xác ướp kia chính là mình.
25
Edit:Tammie
Beta: Patee Ocean:3
Lục Phi không khỏi hoài nghi lời Mạc Vân nói với mình có phải là lừa dối hay không.
Từ sau khi tỉnh dậy, người tới thăm hắn cũng coi như không ít.
26
Edit: Tammie Beta: Patee (>3<)”
/ Hạ Chí Anh nhìn hắn một cái, cúi đầu, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, một lát sau, mới nhẹ giọng nói: “Chú Lục, tôi có điều muốn nói với chú…”
“Nói chuyện gì?”
Lục Phi duỗi thẳng cái chân bọc đầy băng gạc, thay đổi một tư thế tương đối thoải mái: “Nói vớ vẩn ông đây sẽ giao cậu cho người sao hỏa tiêu diệt.
27
Edit: Tammie Beta: Patee (>3<)”
/ Sau khi Lục Phi khỏi hẳn xuất viện, hắn lại lần nữa quay trở về công ty làm việc. Lúc ở căn tin Hạ Chí Anh gặp được hắn bưng khay cơm đứng ở trước quầy tự chọn đồ ăn, gà hấp muối và gà luộc, hắn đang loay hoay nên ăn gì, chính là đang xoắn xuýt do dự thì đột nhiên có người vỗ vai.
28 Editor: Tammie Beta: Patee c(>v<) Trên đường Giang Hoàn đều là những cửa hàng cao cấp đắt tiền đến dọa người, một cái cà vạt tùy tiện trong shop thời trang cũng có thể đốt sạch một tháng tiền lương của tầng lớp bình dân.
29
Edit: Tammie
Beta: Patee (OO)
Mạc Vân mặc một chiếc áo T-shirt trắng đơn giản, mái tóc mềm mại đen nhánh rũ xuống hai bên tai, cầm trong tay một cái dù đang tí tách nhỏ nước, trên vai thấm ướt một mảng, hắn là do chạy quá nhanh, ô bị thổi lệch nên mắc mưa.
30
Edit: Tammie
Beta: Patee (>)
Nằm lăn qua lăn lại cả đêm như rán bánh. Vì vậy Lục Phi mất ngủ, chỉ tới năm sáu giờ sáng mới ngủ được nửa giờ, trong khi ngủ lại mơ toàn ác mộng, trong gương hắn soi ra vô số mặt người.
31
Edit: Tammie
Beta: Patee (-3-)
Lúc ăn cơm chiều, hắn lại gặp phải Hạ Chí Anh ở căng tin, y ngồi ở bên cạnh cửa sổ. Thanh niên hai mươi tuổi, thoạt nhìn còn có chút trẻ con, thực ra đàn ông hai mươi cũng không tính là thành thục, nhưng Hạ Chí Anh lại có vể ngây ngô đơn thuần.
32
Edit: Tammie
Beta: Bêtha-kun
Mấy tháng sau, có thể nói là phẳng lặng như nước, hoàn toàn không có bất cứ gợn sóng nào trong công tác sinh hoạt, hai điểm một đường mà lãng phí thời gian.
33
Edit: Tammie
Beta: Bêtha-kun
“Lục Phi, lấy giúp em cái đĩa. ” Mạc Vân cầm muôi xoay đầu lại: “Cái lớn nhất đó. ”
Lục Phi đưa đĩa cho cậu, lười biếng tiến tới, trong nồi là cánh gà nấu coca bốc hơi nghi ngút, hương vị mê người.
34
Edit: Tammie
Beta: Bêtha-kun
Lúc tỉnh dậy, đập vào mắt y là cái trần nhà tái nhợt. Trước mắt lơ mơ vài vệt sáng chớp động. Lục Phi nhíu mày lại, cố sức nhắm mắt lại, rồi mở ra mới chậm rãi thích ứng được tia sáng ở nơi này.
35
Edit: Tammie
Beta: Tammie =v=
Một chàng thanh niên trẻ tuổi đi về phía nhà ga, vóc người cao gầy, mặt mày thanh tú. Trên tay khoác chiếc áo thật dày, áo sơ mi ca rô phối với chiếc quần jean đậm màu, trên vai mang chiếc túi du lịch, cổ choàng một chiếc khăn dài màu cà phê, che khuất non nửa khuôn mặt tinh xảo.
36
Edit: Tammie
Beta: Patê giả mạo =v=
Lục Phi đã từng đọc được một câu nói ở trong sách, hắn xưa nay đều không phải là người có trí nhớ tốt, thế nhưng câu nói kia, hắn chỉ nhìn qua một lần là có thể nhớ như in.