41 Trong lòng mỗi nữ hài tử đều luôn có ảo tưởng lãng mạn. Trong đó ảnh hưởng đến tâm hồn các nàng nhất chính là bạch mã hoàng tử trong mộng sẽ xuất hiện, mà nếu bạch mã hoàng tử đó xuất hiện thật thì các nàng sẽ hy vọng hoàng tử này hoàn mỹ, không gì không làm được, cẩn thận quan tâm đến mình, khôi hài lãng mạn, thân thủ thật cao, có thể bảo vệ mình.
42 - Tiểu Ngốc Ngốc!Sở Phàm đang ngồi bên trong xe thích thú lắng nghe một bản nhạc nhẹ, êm tai thì bất thình lình lại nghe được nhị tiểu thư gọi hắn. Hắn liền ứng thanh“A!” một tiếng rồi trả lời:- Ân?- Cái viên gọi là thần đan Thiếu Lâm kia của anh là thật hay là giả đó? Sao Lâm Phi Dật ăn mà trên người không chút phản ứng nào vậy ?Vấn đề này này thật sự trong lòng nhị tiểu thư từ lâu, nàng đã muốn hỏi hắn tuy nhiên lại ngại Tô Phi và Trầm Mộng Lâm bên cạnh cho nên không dám hỏi Sở Phàm ngay, mà lúc này bên trong xe, khi chỉ có nàng cùng Sở Phàm, thì nàng mới không kìm nổi mà hỏi.
43 Bình thường, con đường này nàng đã lái xe đi qua hàng trăm ngàn lần, cảm thấy so với bình thưòng cũng không có gì khác biệt, giờ phút này tâm tình của nàng vẫn rối bời, còn có chút rầu rĩ không vui, nên có ý muốn phóng túng giải phóng cảm giác một chút, nghĩ đến buổi tối nay cùng Phỉ Phỉ đi hát Karaoke thì tâm tình của nàng mới tốt lên một chút.
44 Suy nghĩ kỹ thì trong lòng nhị tiểu thư bắt đầu sợ hãi. Mấy tên hung thần ác sát này, đặc biệt cái tên kêu là Phong ca âm lãnh kia, khi mình nhìn thấy hắn thì lập tức trong đầu liền hiện ra từng trận hàn ý.
45 Xe bánh mì sau khi chạy đến căn nhà gỗ nhỏ này thì chậm rãi dừng lại. Trên xe đi xuống bốn người giống nhau, đầu đều đội mũ trùm kín, cao lớn khỏe mạnh.
46 Kỷ Tiêm Vân tin tưởng là trên đời này căn bản không có thần đan gì thần kỳ như vậy, làm cho người ta ăn trong nháy mắt biến thành người khác. Nhưng trong tiềm thức nàng vẫn là muốn tin lời Sở Phàm nói là thật, tin là có một viên thần đan như vậy, Sở Phàm ăn xong sẽ trở nên hùng mạnh.
47 Nhị tiểu thư có chút kích động phấn khích nóng lòng muốn thử cái cảm giác đó. Sở Phàm cười cười nói:- Nhị tiểu thư, cô không phải là chưa xem phim Hongkong đó chứ? Xông thẳng ra ngoài à? Chỉ sợ cô còn lao ra đó đi chưa được mười bước thì đã mất đầu rồi!Nhị tiểu thư líu lưỡi nói:- Anh có phải là đang dọa tôi không? Không xông ra thì chẳng lẻ chúng ta cứ ở chỗ này chờ chúng tới à?- Nhị tiểu thư nói đúng một nửa.
48 - Giờ tao bắt đầu hỏi mày, nếu đúng thì gật đầu, không đúng thì lắc đầu. - Được rồi, số di động này là số của Phong Ca phải không?Sở Phàm cầm điện thoại đưa tới trước mặt tên kia, hỏi.
49 Khi Sở Phàm ném Phong ca cùng tên đại hán kia vào phòng quả thực là dọa cho nhị tiểu thư Kì Tiêm Vân nhảy dựng lên. Đầu tiên cô thấy Sở Phàm mở cửa, ném tên đại hán kia ra, sau đó hắn như một con báo vọt ra ngoài.
50 Sở Phàm đột nhiên ấn tay trái của Phong ca xuống đất, rồi tách năm ngón tay ra, đè chặt xuống đất, sau đó Sở Phàm giơ lên con dao đặc biệt sắc kia, nhắm ngay vào phần dưới móng tay của ngón cái, bất ngờ đâm tới, một nỗi đau kịch liệt truyền khắp cơ thể Phong ca, mặt đổ mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn không kêu một tiếng nào.
51 Tay trái Sở Phàm thả mí mắt Phong ca ra, đem tàn thuốc dụi tắt, sau đó lạnh nhạt nói:- Sớm biết thế này thì mày cố chống đỡ làm gì? Mày nói sớm một chút cũng không phải chịu khổ thế này.
52 Những đại hán này sau khi được giải phóng tất cả đều cung cung kính kính cúi đầu đứng thẳng, thở mạnh cũng không dám thở một tiếng, cùng đợi xử lý kế tiếp của Sở Phàm, việc này cũng khó trách, ở trong mắt bọn họ Phong ca đã là một người rất cường đại, lãnh huyết, tàn nhẫn, nhưng không ngờ Sở Phàm càng cường đại, càng lãnh huyết, cũng càng tàn nhẫn hơn so với Phong ca của bọn họ, từ cực hình giày vò phía trước của Sở Phàm đối với Phong ca có thể thấy được.
53 Quảng trường Trung Hoàn cũng rất rộng, trên quảng trường người đi lại như mắc cửi, vào vào ra ra có rất nhiều người. - Tiểu Ngốc Ngốc, phía trước chính là cao ốc Trung Hoàn rồi, này, đó chính là quảng trường Trung Hoàn.
54 Hiện trường trở nên hỗn loạn, phụ nữ trẻ con chạy trốn la hét chói tai và tiếng quát của đàn ông vô cùng hỗn loạn, mọi người đều kinh hoảng không ngớt, cho rằng đã phát sinh khủng bố tập kích, hoặc là đánh bom liều chết gì đó, mười mấy người bảo vệc của cao ốc Trung Hoàn nhanh chóng chạy tới duy trì trật tự của hiện trường, đã có người báo cảnh sát, gọi 120 gọi xe cứu thương rồi.
55 Sở Phàm lẳng lặng chờ đợi ở chỗ thang máy tầng một. Trên bảng hiện của thang máy, những con số giảm dần, giảm dần từ trên xuống dưới rồi đột nhiên "Đinh" một tiếng, cửa của hai chiếc thang máy mở ra.
56 - Được rồi! Tôi hiểu. Ngày mai tôi sẽ đích thân ra tay. Nhất định vào ngày mai, trước khi trời tối tôi sẽ đưa người đến cho ông chủ!Những lời này của người đàn ông áo đen kia khiến Sở Phàm khiếp sợ đồng thời cũng làm hắn tức giận.
57 Lấy thân phận là phục vụ khách sạn để gõ cửa đi vào? Nhưng bây giờ làm thế nào để có một bộ đồ phục vụ khách sạn, còn không có cả xe chở đồ nữa?Đúng rồi, trước đây hắn có gọi điện thoại kêu một nữ nhân tên Tiểu Mai đến khách sạn tìm hắn, có thể tự xưng là Tiểu Mai nhờ lên tìm hắn, nhưng làm vậy chắc chắn sẽ khiến hắn nghi ngờ.
58 Sở Phàm lùi ra sau mấy bước, chiến áo choàng dưới lực cản không khí tự rơi xuống đất, thế nhưng, khi mà chiếc áo choàng rơi xuống, một đạo thân ảnh nhanh như cắt đánh về phía Sở Phàm, cùng lúc một cỗ lực đạo sắc bén mang theo khí thế lôi đình quét ngang qua đầu Sở Phàm, dũng mãnh vô cùng!Sở Phàm vội vàng cúi người để né, một đạo lực kình hung mãnh lại tiếp tục quét ngang qua lưng áo hắn.
59 Chẳng lẽ hắn vốn một lòng tìm chết, cho nên mới ra cái vẻ phản kháng, tự quăng mình ra trước súng để cho Sở Phàm phải xuống tay giết hắn?Người chết thì cũng đã chết rồi, đủ loại công danh tội lỗi của hắn khi còn sống cũng như nước cuốn trôi đi, người sống cũng không cần theo đuổi nữa mà làm gì.
60 Vừa may đại tiểu thư cũng mới hết giờ làm, lái xe trở về không lâu. Nàng trước tiên đi vào phòng khách, thấy em gái mình Kỷ Tiêm Vân mặc quần sooc rộng, khoanh chân ngồi trên ghế sofa ở phòng khách xem TV.
Thể loại: Dị Năng, Dị Giới, Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 73
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Đô Thị, Dị Năng, Huyền Huyễn, Trọng Sinh
Số chương: 24