141 Gương mặt Bạch di nương lo lắng nhìn sắc mặt giận dữ của Tô Mi, vội vàng nói: “Có mấy lời muội muội tốt nhất nên nghe, lão phu nhân xưa nay chỉ cần tôn tử, bây giờ muội hoài thai con nối dòng của Thẩm phủ, so với Thủy di nương lại càng thêm tôn quý, ngày hôm ấy lão phu nhân cũng đã nổi giận đến váng đầu, muội đừng nên để chuyện này ở trong lòng nữa, nàng ấy cũng đã bị phạt quỳ ở từ đường, đến lúc được ra ngoài, chắc chắn sẽ không còn như vậy nữa.
142 Trần ma ma vội vàng chạy về phía từ đường, lại nghe Bích Vân ở bên cạnh nói: “Mi cô nương muốn đi tìm Thủy di nương gây khó dễ, nô tỳ khuyên bảo thế nào cũng không được…”
Trần ma ma làm sao còn quan tâm đến những điều này, bà lao thẳng vào trong, cửa vừa được mở ra, tình cảnh bên trong đáng sợ đến mức làm tim hai người nhảy dựng lên.
143 Đối với Mạc thị, Vân Khanh cũng có chút hiểu rõ, nàng cong cong khóe miệng, nhìn đám oanh yến phía sau bà ta… trẻ trung xinh đẹp, mặt mày tinh xảo, thanh tú động lòng người.
144 Hôm nay là thọ yến của Liễu lão phu nhân, Thẩm Mậu, Tạ thị cùng Vân Khanh, còn có lão phu nhân đều đi đến Liễu phủ.
Tuy rằng không phải đại thọ, Liễu gia cũng như trước kia làm rất lớn, từ sau chuyện của Liễu Dịch Thanh, Liễu gia ở Dương Châu rất là không có thể diện, cơ hồ hơn nửa năm qua không có tham gia các loại tụ hội của Dương Châu, muốn mượn lần tiệc này đem thể diện bị Liễu Dịch Thanh đánh mất nhặt lại.
145 Hoàng Thị nghe được nàng nói có biện pháp, đáy mắt mang theo hồ nghi, mở miệng nói: “Muội có biện pháp gì?” Từ sau khi bị bênh, nàng ta luôn luôn ở nơi này, lại nhớ tới việc kế thất (vợ kế) của Liễu Dịch Dương, không biết là Vân Khanh có biện pháp nào thích hợp hơn.
146 Từ lúc An Sơ Dương nói có một phụ nhân vụng trộm đi theo phía sau nàng, nàng đã cảm thấy có chút kỳ quái, đến lúc Hoàng thị nói đến chuyện tình của nàng ta, trước sau có thể ứng đối nàng, hoàn toàn đều là kế hoạch của Hoàng thị.
147 Viễn ca nhi? Liễu Dịch Dương đang say rượu, lúc này mới nghĩ tới nhi tử của hắn, thì ra là biểu muội thích Viễn ca nhi, thật rất tốt, nhớ tới khuôn mặt diễm lệ nhưng không phù phiếm của Vân Khanh, có thể nói hắn đã hưởng qua vô số hoa thơm cỏ lạ, so với nữ nhân trước kia hắn biết đều xinh đẹp hơn, nếu có thể cưới về làm thê tử, không những được một thê tử mỹ nhân non mềm, lại còn được một đống đồ cưới từ Thẩm phủ, có thể nói là tài sắc đều có, đắc ý thật không thể nói hết.
148 Thời gian dần trôi qua, nay đã là tháng mười tiết trời vào thu, những khóm hoa trong Thẩm phủ dần dần bị những đóa hoa cúc và phù dung (hoa sen) thay thế, những đóa hoa rực rỡ diễm lệ tỏa ra mùi thơm ngát lạ thường, lan ra khắp trong phủ.
149 Thủy di nương ở một bên nghe được cũng lo lắng, đứng lên nói: "Lão phu nhân, nay lại đi thỉnh đại phu, người gần nhất cũng phải mất nửa canh giờ, cũng không biết đứa nhỏ trong bụng Mi cô nương có thể giữ được hay không, nghe qua giống như tình huống vô cùng nghiêm trọng, aiz, nếu trong quý phủ chúng ta có người biết y thuật thì tốt rồi!"
Thủy di nương thật mạnh thở dài một hơi, nhưng lại làm cho Trần mẹ nghĩ tới một người, bà xoay người, hướng tới Vân Khanh nói: "Đại tiểu thư, nô tỳ nghe nói y thuật của người đứng đầu trong học viện, phu tử cũng khen người có khả năng tếp thu tốt, người có thể hay không đi vào hỗ trợ nhìn xem Mi cô nương a, nhìn xem có biện pháp nào có thể cứu nàng ấy hay không?"
Lưu Thúy là người đầu tiên không vui, "Đại tiểu thư mới học bắt mạch một năm mà thôi, đối với việc sinh sản.
150 Vân Khanh đánh giá bà ta một phen, gặp không có gì dị thường, liền cầm cây bút lông sói trên bàn, thấm đầy mực, từ một bên lấy ra một chồng giấy mỏng màu vàng, ở trên mặt viết xuống phương thuốc.
151 Bà ta khóc khàn cả giọng, nước mắt giống như vòi nước tuôn ra ào ào, lão phu nhân nội tâm vừa đau đớn vừa buồn khổ, nhìn Vân Khanh đứng ở một bên, lạnh giọng hỏi: "Ngươi nói, chén thuốc kia rốt cuộc là có vấn đề gì?!"
Vân Khanh mỉm cười, mang theo một chút châm chọc cùng cười nhạo, nhẹ giọng trả lời: "Cháu gái dựa theo mạch tượng mà kê thuốc, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì!"
Thanh âm của nàng không lớn lại giống như châu ngọc rơi xuống, từng chữ từng chữ rõ ràng, vang giòn, không có một tia do dự cùng khiếp nhược, hai mắt mang theo ánh sáng rực rỡ, làm cho lão phu nhân không khỏi sinh lòng nghi ngờ.
152 Hai người Lưu Thúy và Thải Thanh vội vàng đi lên lôi kéo Trần ma ma gần như điên cuồng, Vân Khanh dửng dưng nhìn bộ dáng bà ta hai mắt tóe lửa, cười càng thêm tùy ý, quay đầu lại đối với ma ma đang quỳ gối trước mặt lão phu nhân nói: "Ngươi xác định đây chính là tờ giấy ta đưa cho ngươi sao?"
Ma ma kia gật đầu đáp: "Già nô sau khi cầm tờ giấy này vẫn luôn để trong người, trừ bỏ đi ra ngoài cho thầy lang ở hiệu thuốc xem ra, cũng không để những người khác cầm qua.
153 Trong viện một trận hỗn loạn, vừa lúc đó, Vân Khanh từ bên cạnh cầm lấy một cái ghế dài, hướng về phía chân Trần mẹ dùng sức ném tới.
Bốp một tiếng, Trần mẹ vấp phải chân ghế, té nhào xuống đất, lúc này, bà ta chỉ cách Tạ thị không tới nửa bước, Tạ thị nhìn Trần mẹ đột nhiên ngã quỵ, trong nháy mắt đứng ngẩn người.
154 Thủy di nương còn đang ngây người nhìn ma ma bị lão phu nhân bị đá lăn cù meo trên mặt đất, oa oa kêu to, rõ ràng bọn họ tính kế rất chu toàn , buộc Vân Khanh vào xem, chỉ cần nàng mở dược, nàng ta sẽ đem phương thuốc thay đổi, sau đó đem phương thuốc gốc tiêu hủy, đã không có phương thuốc, xem Vân Khanh còn biện giải thế nào được, cũng không tẩy sạch được hiềm nghi trên người, cho dù hoài nghi ma ma, cũng không có biện pháp chỉ chứng.
155 Cho nên thời điểm nàng viết đơn thuốc, cố ý sử dụng giấy hoa đào trên bàn, hơn nữa cố ý chọn bút lông sói, lại viết chữ to, như vậy mực nước đọng nhiều, chữ sẽ lâu khô, chữ viết sẽ thấm xuống trang sau, làm sẵn chứng cứ dự phòng.
156 Vân Khanh đem sách đóng lại, ngồi ở ghế trầm tư, Phượng mâu hơi trầm xuống, sau đó liền đứng lên, đi ra ngoài.
Thải Thanh thấy nàng vừa mới vào sân lại muốn đi ra ngoài, đuổi theo gọi: "Tiểu thư, nước tắm đã chuẩn bị xong, người chưa tắm rửa lại muốn đi đâu?" Tiến vào phòng sinh, lại xảy ra chuyện như vậy, giống như gặp phải điềm xui, nhất định phải dùng nước lá gột rửa mới được.
157 Nếu hạ thủ, nhất định sẽ có sơ hở lưu lại, hôm nay nhất định có chỗ nào đó bị nàng bỏ qua, nàng ngẫm lại, chăm chú suy nghĩ một chút. . . . . .
Bên ngoài dần dần yên tĩnh trở lại, đêm tháng 10 đã được ví như là thu thâm lộ trọng (gần lạnh như sắp sang Đông), Lưu Thúy ở bên ngoài đợi hồi lâu, thấy Vân Khanh trong phòng không có động tĩnh, liền nhỏ giọng kêu: "Tiểu thư?"
Đợi một hồi, không nghe thấy ai trả ời, nàng lại kêu thêm một tiếng, vẫn không có tiếng hồi đáp, liền nóng nảy đứng lên, tiểu thư đã đi vào đó được hai nén hương thời gian rồi, cũng không có gọi người thêm nước, phải chăng bị việc hôm nay hù dọa, sợ nàng sẽ có hành động khác thường ở bên trong, bèn nóng nảy, vội vàng đẩy cửa đi vào, trong phòng tắm sương mù lượn lờ, Lưu Thúy hô lớn: "Tiểu thư, tiểu thư.
158 Tuyết Lan cũng nhận ra rằng việc mình bí mật xuống tay với Phi Đan đã bị phát hiện, nhưng nàng ta thủy chung vẫn không ngờ Vân Khanh mới là người sớm nhất biết chuyện này, nàng ta cho rằng, nếu Vân Khanh đã biết, nàng ta cũng sẽ không làm được vị trí nha hoàn bậc hai này rồi.
159 Sáng sớm, các bà quản sự tập trung ngay trong hậu viện, nghe bọn họ báo cáo những vấn đề trọng yếu xong, Vân Khanh hỏi thêm vài chỗ, không có vấn đề gì liền cho lui.
160 "Thật sao, vậy cũng thật dọa người, như thế nào lại thắt cổ chứ ?"
"Ai biết a, có lẽ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng, tóm lại đừng quản nhiều chuyện như vậy.
Thể loại: Đam Mỹ, Trọng Sinh, Xuyên Không
Số chương: 121