61 Nghĩ đến đây, bà ta liền đi tới hai bước, đứng trước mặt lão phu nhân, khom người nói: "Lão phu nhân, buổi sáng nay ta đưa nha hoàn đến phủ, lúc trở về nghe được một chuyện rất thú vị, không biết ngài có hứng thú nghe một chút không?"
Thẩm phủ mỗi lần mua nha hoàn đều là do Ngũ bà mối đưa qua, nên quen biết nhau, Ngũ bà mối có thể nói, mỗi lần đều có thể kể vài chuyện thú vị cho lão phu nhân nghe, lão phu nhân cũng có thể xem như thích nói nói với bà ta vài câu.
62 Bích Bình vừa nghe thấy, sắc mặt thay đổi, nàng cùng Bích Liên, hai người đều là người hầu, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sau đó lại cùng kiêu ngạo trở thành nha hoàn trong phòng lão thái thái, là cực kỳ có thể diện, lần này nếu không phải bị biểu tiểu thư lợi dụng, thì sao bị như vậy được, nha hoàn bị bán ra ngoài làm sao còn có ngày lành a, nói không chừng còn có thể bị bán vào nơi dơ bẩn nào đó nữa.
63 Nghĩ đến đây, lão phu nhân liền ngoảng lại nói với Tạ thị: "Nói lão gia ngươi, chuyện sinh ý của nhà mình quan trọng, nhưng chuyện tìm chổ ở cho dì với cháu gái cũng không thể qua loa được, cuối cùng để người ta ở lại khách viện của chứng ta không tốt lắm, không phải để người ta nói xấu sao, khiến hắn để bụng.
64 Thấy mày Tạ thị lại bắt đầu mang vẻ lo lắng, Vân Khanh sợ bà lo nghĩ nhiều không tốt, lập tức nói sang đề tài khác: "Đúng rồi, hôm nay báo danh con còn gặp An Tuyết Oánh nữa đó.
65 Liễu Dịch Dương lúc này mới nhìn thấy bên cạnh Tạ dì còn có một nữ tử, dáng người mềm mại đáng yêu động lòng người, tư sắc cũng không tệ, nhưng hắn nhìn loại này giống như tiểu thiếp cùng nữ tử thanh lâu, cũng không để trong lòng, thản nhiên nói: "Vị này là Ngưng Tử biểu muội.
66 Liễu Dịch Tâm bắt đầu giải thích nghi hoặc của nàng, nàng ta mở miệng nói: "Vân Khanh biểu tỷ, đây là quy củ của huyện nơi cha muội nhậm chức, nếu sau khi nữ hài tử gặp mặt cảm thấy đặc biệt hợp ý, đặc biệt thân thiết, sẽ lấy vật gì đó trên người trao đổi cho nhau, có ý là tình bạn giữa hai người sẽ thật dài, thật lâu, cũng thể hiện thành tâm của hai người nga.
67 Mặt trời dần dần lặn xuống, Dương Châu đã là hoàng hôn, chiều tà chiếu xuống, bầu trời nhuộm hồng quả quýt (Chu: quả quýt sao lại hồng nhở?), ánh sáng chói chang kích thích vào lòng con người.
68 Nơi đó trở thành nơi văn nhân, khách quý đến ngâm thơ, thơ ca truyền bá lại cực nhanh, trong khoảng thời gian ngắn Thẩm gia giàu có truyền khắp thiên hạ, còn có người nói Thẩm gia giàu có đến nỗi ngang với một nước (nguyên văn: phú khả địch quốc), khi đó nghe xong chỉ cho là cường điệu lên mà thôi, giờ nhớ lại mới thấy đó thật sự có lòng trách phạt.
69 Lại tập trung nhìn, người này mặc áo bào trắng, cả người nam tử tỏa sáng như thác nước, không phải Ngự Phượng Đàn thì là ai!
(Chu: anh lẻn vào nhà người ta lại mặc đồ màu trắng bắt mắt như vậy, pó tay )
Mới vừa rồi còn kinh ngạc lập tức biến thành tức giận vô cùng, ban ngày ở thư viện chọc nàng còn chưa đủ, tới đêm còn không một tiếng động lẻn vào đây, nàng rốt cuộc thiếu vị thế tử này cái gì đây, "Ngươi lén lút vào đây làm gì!"
Tuy giọng nói không vui, cuối cùng vẫn giảm nhỏ giọng xuống, nếu làm nha hoàn bên ngoài biết, nàng cùng một nam nhân ở chung một phòng truyền ra ngoài, e rằng sóng gió lại dâng lên nữa.
70 Cảnh Hữu Thần không phải người tốt.
Nàng đương nhiên biết chứ.
Cả đời hạnh phúc kiếp trước của nàng, si ngốc mà yêu say đắm cùng trải qua máu và nước mắt của cả nhà, lúc trước bị loạn côn đánh chết, cuối cùng đã biết Cảnh Hữu Thần không phải người tốt.
71 Tạ di đắc ý cười, "Trong phủ này, có thể giữ mẹ con chúng ta ở lại không chỉ có mụ già kia và Tạ thị, còn một người khác cũng không kém phần quan trọng.
72 Hắn hơi nhíu lông mày, nhìn nha hoàn kia nói: "Ngươi là ai?" Nha hoàn bên người phu nhân cơ bản hắn đều đã gặp qua, người này thật ra cực kỳ lạ mặt.
"Ta là nha hoàn phu nhân mới mua hai ngày trước, tên là Hồng Tụ, cho nên chắc Lý quản sự chưa biết ta.
73 Kế hoạch sắp hoàn thành, đột nhiên nửa đường xông ra một Vân Khanh, sắc mặt Tạ di vừa xanh vừa hồng, hồng là bởi vì kế hoạch của mình tốt như vậy, tuy rằng xem ra Thẩm Mậu không nguyện ý, cũng may bà sớm đã tính toán, chỉ cần Thẩm Mậu uống chén canh này, toàn thân vô lực, chỉ có thể để bà sắp xếp, bà sẽ cởi quần áo Thẩm Mậu, cũng cởi luôn quần áo của mình, hai người ôm nhau đợi Tạ thị tiến vào thì mọi thứ đều xong, lại bị Vân Khanh xông tới phá hủy chuyện tốt của bà, xanh là vì nhìn thấy đáy mắt Vân Khanh lộ vẻ coi thường và khinh bỉ, dường như đã biết tính toán của bà.
74 Vân Khanh không ngờ kiếp này Thẩm Mậu sẽ làm như thế, có khác nhau rất lớn với kiếp trước, nàng nhìn hai người kia đang đối chiếu tài sản, phụ thân đều ghi hết lại, độ cong nơi khóe miệng tăng lên.
75 Mặc dù lần này Tạ di không làm nên chuyện vẻ vang gì, cũng không thể thông báo khắp nơi, may mà ngoại trừ vài người, những người khác chỉ tưởng Tạ di giao cửa hàng cho Thẩm Mậu hỗ trợ quản lý, Tạ thị liền ém chuyện này xuống, không nói đến nữa.
76 Thanh Liên thật không cảm thấy có gì không đúng, nàng là đứa nhỏ cùng khổ nhà người ta, nếu không nghèo, cũng sẽ không cùng muội muội bán mình đến Thẩm phủ làm nha hoàn, đối với nàng ta mà nói, tiền bạc chính là thứ cần thiết để bảo vệ tính mạng, đại tiểu thư tính toán tiền riêng của mình là việc phải làm.
77 An Tuyết Oánh lôi kéo Vân Khanh đi từng bước về phía, mở miệng nói: "Tổ mẫu. "
Vân Khanh liền biết vị ngồi trên chính là lão thái quân của phủ Ninh Quốc Công, buông tay đang nắm của hai người ra, đi từng bước về phía trước, hào phóng tự nhiên chỉnh đốn vạt áo hành lễ nói: "Thỉnh an lão thái quân, lão thái quân vạn phúc, thỉnh an phu nhân, phu nhân vạn phúc.
78 Lúc ánh mắt Vân Khanh chạm vào mắt hắn, hắn thản nhiên liếc mắt lại một cái, trong con ngươi giống như sông băng chảy đầy lạnh lẽo, khóe môi hơi cong xuống, mang theo vẻ bất ngờ rõ ràng.
79 Con ngươi hơi hơi đảo, khóe môi Vân Khanh khẽ nhếch, nàng biết mục đích trong đó, mới vừa rồi nàng còn hỏi vì sao An Tuyết Oánh mời ba người đến, nay cũng xem như đã hiểu thật rõ rồi.
80 Nếu đã mở miệng hỗ trợ, sao không giúp cho trót, Vân Khanh mỉm cười nhìn An Ngọc Oánh, êm ái nói: "Chỉ tỷ tỷ múa chẳng phải có chút đơn điệu sao, tài đánh đàn của Tuyết Oánh cũng là tuyệt nhất trong thư viện, không bằng mời nàng vì tỷ tỷ mà tấu một khúc, chẳng phải sẽ tuyệt hơn rất nhiều sao?"
Nghe vậy, sắc mặt Tri Phủ phu nhân càng thêm mềm mại, hai mắt nhìn Vân Khanh, gật đầu nói: "Chủ ý này không tệ.