21 Nhẹ nhàng đem áo ngủ vén lên, nhìn đến áo ngực màu trắng bên trong, anh giơ tay định đẩy lên phía trên, nhưng tay đưa ra lại có chút do dự, làm như vậy liệu có.
22 Tằng Trạm nhích người tới, cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Úy Lam bao lấy cự vật nóng bỏng của mình. . . cảm giác thật tuyệt, anh hơi dùng sức xiết chặt tay lại, vội vàng chuyển động lên xuống không ngừng.
23 Dắt Úy Lam đi một vòng xung quanh tòa nhà, sau đó vào một quán cà phê yên tĩnh ngồi nói chuyện.
“ Em muốn đi học?” Tằng Trạm hỏi
Úy Lam cầm ly nước trong tay, vội vàng gật đầu, sau đó nghi hoặc nhìn anh, hỏi lại “ Không phải chú đã nói sẽ cho Úy Lam đi học sao?”
Tằng Trạm lơ đãng nhìn sang chỗ khác, đúng là.
24 Tằng Trạm ngẩn người, đi nhà lão già đó, anh híp mắt nhìn Cao Nhẫm, giọng điệu hung ác “ Cậu trở thành chó săn cho Tằng Hải từ khi nào?”
Cao Nhẫm nghẹn lời, tức giận tới không thở nổi, phì phò mấy hơi liền hét lên.
25 Đến lúc ăn cơm, Tằng Trạm lại lo lắng cho cô gái nhỏ nhà mình, anh tránh vào toilet gọi điện thoại về nhà. Úy Lam còn đang nghiên cứu xem phải mở cái áo ngực này như thế nào, thì điện thoại bàn reng reng, cô chạy nhanh đi bắt máy, đầu bên kia, giọng Tằng Trạm vang lên.
26 Uý Lam ăn rất nhiều, bụng nhỏ no căng, cô dùng tay xoa xoa có chút khó chịu, đành trở ra ghế sô pha ngồi xem ti vi. Tằng Trạm vừa tắm rửa xong, đang ngồi trên giường lau tóc, nghe tiếng cười ha hả không ngừng vọng ra từ phòng khách, anh tò mò bước ra nhìn vào màn hình ti vi, đang chiếu chú gấu xui xẻo, khoé miệng anh cong lên, mỉm cười vui vẻ, đúng là một cô bé ngây thơ đơn thuần, anh hài lòng vuốt vuốt cằm, quay vào phòng tiếp tục lau tóc.
27 Tằng Trạm dắt tay Uý Lam đi xuống cửa hàng băng đĩa dưới lầu, tìm thật lâu mới thấy đĩa phim gấu xui xẻo, Uý Lam vui mừng hớn hở, ôm trong lòng không nỡ buông ra.
28 Uý Lam không muốn nhớ lại bản thân mình làm cách nào để sống sót, cũng như những đau khổ tủi nhục khi sống đơn độc không người thân, cô muốn quên đi tất cả, mặt Uý Lam chôn trong lòng Tằng Trạm oa oa khóc rống lên.
29 Tằng Trạm nằm yên chờ đợi, cuối cùng cô bé bên cạnh cũng an ổn thở đều đều đi vào giấc ngủ, nhưng tư thế ngủ của cô bé này thật xấu. Đến khi Uý Lam ngủ say, Tằng Trạm lại thấy khát, anh nhẹ nhàng ngồi dậy đi uống nước sẵn tiện vào toilet đi tiểu, lúc trở về giường phát hiện Uý Lam đã lăn sang chỗ ngủ của anh.
30 Hôm nay Tần Cẩn đột nhiên muốn ăn mì, cô chỉ vào tiệm mì đối diện hỏi “ Chỗ đó được không?”
Tằng Trạm quay đầu nhìn theo, gật gật đáp lại, liền bước đi trước, không quan tâm Tần Cẩn ở phía sau có đuổi kịp hay không.
31 Tằng Trạm dần dần phát hiện thì ra Uý Lam cũng không ngốc như mình tưởng, cô biết sử dụng ti vi, biết sử dụng nồi cơm điện còn có thể vào bếp…một tuần lễ sau Uý Lam đã không còn sợ đi thang máy, còn cầm tiền của anh đưa đi siêu thị mua thức ăn và thật nhiều đồ ăn vặt để giành.
32 Sau đó chuyện như vậy cứ tiếp diễn, phát hiện Úy Lam giữ thăng bằng rất tốt,Tằng Trạm cũng không cự tuyệt, đành để mặc cô cưỡi lên vai mình đi thêm mấy bước, có nhiều lúc Tằng Trạm suy nghĩ.
33 Uý Lam chưa từng thử cảm giác môi lưỡi dây dưa này, nhận thấy vô cùng mới mẻ, hắng hái mút chặt đầu lưỡi anh. Trong lòng Tằng Trạm vui vẻ, cô bé của anh nếu chịu khó dạy dỗ, nhất định sau này sẽ rất tuyệt.
34 Sáng sớm hôm sau, Tằng Trạm đi tới sở làm, Uý Lam chạy vào phòng sách, mấy hôm nay cô bắt đầu học ghép vần, chữ cũng biết thêm rất nhiều, cô chậm chạp gõ hai chữ đính hôn vào máy vi tính, kết quả tìm được khiến cô nhảy dựng.
35 Tằng Trạm nhìn tới vỏ hộp mì ăn liền trên bàn liền nhíu mày hỏi “ Em lại ăn cái này?”
Uý Lam đáng thương nói “ Chú thật đáng ghét, ngày nào cũng không chịu về nấu cơm cho Uý Lam “
Tằng Trạm không nói tiếp, anh cũng không phải là bảo mẫu, nhưng nhìn tới khuôn mặt tràn đầy uỷ khuất của Uý Lam, anh liền mềm lòng.
36 Ngày Tằng Trạm đính hôn đã được định,ngày 14 tháng 2. Tằng Trạm buồn rầu, sau lễ đính hôn là đến lễ mừng năm mới, lúc đó anh phải ở bên nhà Tần Cẩn, như vậy Uý Lam phải làm sao? Tần Cẩn mua quần áo mới cho Tằng Trạm, cầm trong tay, Tằng Trạm không biết nói gì ngoài câu cảm ơn, nhìn vẻ tươi cười hớn hở trên mặt Tần Cẩn, anh bỗng cảm thấy Tần Cẩn so với Uý Lam còn đơn thuần hơn.
37 Vào ngày mười hai tháng hai, thành phố G có một đợt tuyết lớn, Uý Lam trốn trong nhà chơi máy vi tính, còn Tằng Trạm đi họp mặt với chiến hữu cũ, mang danh là họp mặt nhưng kỳ thực là ' tiệc ' chuẩn bị riêng cho lão Ngưu.
38 Thừa dịp men say, việc gì Tằng Trạm cũng dám làm.
Trời tối, Uý Lam tắm rửa liền lên giường ngủ, đầu đặt giữa hai cái gối, một tay nắm chăn, một tay vắt ngang bụng, chú đã bao lâu không ngủ cùng cô.
39 Tằng Trạm ngượng ngùng, dù sao anh cũng bị bắt gặp lúc đang làm chuyện xấu xa. . . Anh lập tức đánh trống lảng.
“ Vì sao em ngủ không mặc quần áo? “
Uý Lam ngẩn người, cúi đầu nhìn xuống,sao cô không mặc áo? Đưa tay sờ lên phần mông, quần lót cũng không mặc? Khuôn mặt Uý Lam rối rắm, nhìn Tằng Trạm nói “ Tôi có mặc mà “
Tằng Trạm mím môi, giọng điệu chắc chắn “ Không có “
Uý Lam nghi hoặc, không đúng, cô nhớ rõ ràng mình có mặc quần áo mà, không đợi Uý Lam phản bác, Tằng Trạm đã lên tiếng “ Có thể trong lúc ý thức mơ hồ em cởi ra mà bản thân không hay biết “
Ánh mắt Tằng Trạm mười phần chân thật, nhìn cô chằm chằm, Uý Lam còn đang đắn đo không biết có nên tin tưởng hay không, thì Tằng Trạm nói tiếp.
40 Ngày 14 tháng 2, Tần Thế Vinh tổ chức lễ đính hôn ở một nhà hàng nhỏ, nhìn bên ngoài hết sức bình thường, nhưng bên trong lại thiết kế cầu kỳ, xa hoa, lộng lẫy.