21 Về đến nhà, thấy Lâm Hạo Sơ, Hỷ Lạc kìm không được đỏ khóe mắt, cô cúi đầu đứng ở hành lang đổi giày, đổi xong thì cảm thấy cổ họng như bị bóp nghẹt, cúi đầu đi vào phòng mình.
22 Cả người Hỷ Lạc run lên, cánh tay buông xuống phủ lấy bàn tay anh, mười ngón tay đan vào nhau. Với Lâm Hạo Sơ mà nói, khiến anh nhớ tới một người là một chuyện rất khó khăn, tuy rằng anh chỉ là “có chút” nhớ cô mà thôi.
23 Buổi tối, Lâm Hạo Sơ nằm trên giường đọc sách, Hỷ Lạc bên cạnh nhìn chằm chằm vào anh, Lâm Hạo Sơ cảm thấy được ánh mắt cô, nghiêng mặt nhìn họ Tần nào đó còn thiếu chút nữa cầm kính lúp nghiên cứu anh, “Đẹp trai không?” Hỷ Lạc lúng túng, xấu hổ dời tầm mắt, duỗi chân ngồi ngay ngắn, trong miệng lầm bầm, “Không biết xấu hổ.
24 Hỷ Lạc ngỡ ngàng chôn chân tại chỗ, đờ đẫn nhìn Lâm Hạo Sơ đứng dậy. Anh chậm rãi đến gần cô, Hỷ Lạc cố gắng nhìn trong mắt anh đọc được những gì, nhưng thất vọng phát hiện, trong mắt anh thật sự không có một tia ấm áp.
25 Lâm Hạo Sơ mở cửa xe liền xông ra ngoài, thư ký Ngô vội vàng lấy dù đuổi theo, một tay kéo anh, “Anh điên rồi? Rất nguy hiểm, đụng phải là xe bồn chở dầu, phải lập tức thông báo cho cục phòng cháy chữa cháy và 120.
26 Cuối cùng, Lâm Hạo Sơ rốt cuộc vẫn không nói ra sự thật, Hỷ Lạc không ép anh, anh lúc này giống như đang đứng bên vách núi, lỡ như đụng vào, chỉ có hai kết quả.
27 Hỷ Lạc bắt đầu thực tập tại một tòa soạn báo, mỗi ngày từ 9 giờ đến 5 giờ. Lâm Hạo Sơ không muốn phối hợp trị liệu, cô chỉ có thể lựa chọn chính sách dụ dỗ.
28 Hỷ Lạc đang chiến đấu hăng hái món sườn xào chua ngọt trong khay cơm, cảm giác được ánh sáng trước mắt bị một bóng đen che khuất, nhất thời da đầu tê dại, cô lúng ta lúng túng ngẩng đầu, “Hà tổng, chào ông.
29 Thời gian ăn trưa, thấy Hà Vịnh Thanh Hỷ Lạc chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, ông ấy vừa ngồi xuống đối diện Hỷ Lạc, Hỷ Lạc liền giận dữ đứng dậy, Hà Vịnh Thanh giữ cổ tay cô, rất vô cùng kinh ngạc, “Tần tiểu thư?” Hỷ Lạc hít sâu, vẫn duy trì thái độ tốt đẹp, lễ phép mỉm cười, “Làm phiền buông tay!” Hà Vịnh Thanh giơ hai tay, “Sorry! Bác… làm phiền con rồi?” Hỷ Lạc buồn cười nhìn ông ta, trịnh trọng đặt khay cơm trong tay xuống, “Hà Tổng, ngài không làm diễn viên thực sự rất đáng tiếc.
30 Hai người đồng loạt né tránh, bình sứ Thanh Hoa va vào vách tường, âm thanh lanh lảnh vang lên mảnh vụ rơi lả tả trên sàn nhà. Hỷ Lạc sợ sệt nhìn anh, “Lâm Hạo Sơ, bình tĩnh lại! Hít sâu!” Lâm Hạo Sơ thở dồn dập từng cơn, anh giận dữ nhìn Hà Vịnh Thanh, “Đi ra ngoài.
31 Cảnh tượng ông và Diệp Hồng gặp lại nhau, Hà Vịnh Thanh tưởng tượng hơn một ngàn lần, trong giấc mơ cũng mơ tới vô số lần. Hôm nay, gặp người mong nhớ ngày đêm, cho dù vượt qua múi giờ vượt qua biên giới đều không thể chặt đứt hoài niệm về người đang ngồi đối diện ông, nhưng ông chỉ cảm thấy xa lạ, thậm chí cảm giác có chút sợ hãi.
32 Gia đình Lâm Mộ Cẩm và Diệp Hồng nhiều đời thân nhau, Lâm Mộ Cẩm lớn hơn Diệp Hồng rất nhiều, Diệp Hồng từ khi có hiểu biết thì biết được Lâm Mộ Cẩm. Anh trong lòng cô, chỉ tồn tại giống như một người thân.
33 Sáng sớm sau khi Lâm Hạo Sơ thức dậy thì cảm thấy không ổn, cách tờ báo cũng có thể cảm giác được có một đôi mắt hừng hực lúc nào cũng tập trung vào nhất cử nhất động của anh.
34 Lâm Hạo Sơ đột nhiên đứng dậy, sắc mặt anh thật không tốt, máy điều hòa nhiệt độ trong phòng ổn định, nhưng trên mặt xem ra không có một chút huyết sắc, anh chậm chạp nhìn xung quanh, ánh mắt không có tập trung, lời nói cũng không đầu không đuôi, không biết là đang nói với ai, “Xin lỗi… tôi… tôi.
35 Hỷ Lạc căng thẳng nhìn Lâm Hạo Sơ, sau khi Lâm Hạo Sơ mở mắt ra thì nhìn chăm chú vào trần nhà, anh nghiêng mặt nhìn Hỷ Lạc. Hỷ Lạc không thấy được biểu hiện gì trong mắt anh, cô không dám lên tiếng, im lặng nhẫn nại nhìn Lâm Hạo Sơ.
36 Hỷ Lạc đứng ở cửa chờ Lâm Hạo Sơ lấy xe, trong đầu vẫn lởn vởn tin nhắn mới nhận được, “Khi nào rảnh đến phòng khám bệnh tìm tôi, có việc. ” Có việc, là có việc gì đây? Anh ấy vẫn chưa khỏe sao? Là bởi vì thôi miên bị gián đoạn? Hỷ Lạc gục đầu xuống, nhìn cái bóng chính mình bị ánh mặt trời mùa đông kéo thật dài.
37 Ngày tiếp theo khi Hỷ Lạc đến phòng khám của Giang Nhất Ninh, tâm trạng lo lắng không yên, nếu như bệnh của Lâm Hạo Sơ chuyển biến xấu, cô thực sự không có cách nào tha thứ chính mình.
38 Ngày 15 đến rất nhanh, từ khi biết Lâm Hạo Sơ sẽ phát bệnh vào ngày 15, ngày 15 hàng tháng Hỷ Lạc lúc nào cũng biểu hiện căng thẳng còn hơn Lâm Hạo Sơ.
39 Cố Doãn đi khỏi, một mình Hỷ Lạc ngồi trên sofa suy nghĩ rất lâu, giới hạn của cô là gì? Kỳ thực căn bản cô không biết, một Tần Hỷ Lạc rời khỏi Lâm Hạo Sơ? Cho đến bây giờ cô chưa từng nghĩ tới.
40 Suốt đêm, Lâm Hạo Sơ trằn trọc trên giường, nhiều lần anh nhịn không được muốn đi tới phòng bên cạnh xốc tỉnh cô bé đáng ghét kia, lần đầu tiên hiểu được, thì ra có người đã bất tri bất giác trở thành thói quen của anh, không có cô ở đây, anh cũng sẽ mất ngủ.