21 Giống như không có dự liệu được sẽ đột nhiên bị đánh như vậy, thanh niên trẻ tuổi nhất thời chỉ có thể giơ tay lên vuốt má, đáy mắt tràn ngập kinh ngạc.
22
"Đã. . . đã chết?"
Nghe được tin tức này, nam nhân đả kích rất lớn, đôi mắt cũng tối sầm xuống, thanh âm thoáng có chút khàn khàn,
"Chết.
23 Đợi cho nam nhân tỉnh lại, toàn bộ thân mình tựa như bị xe cán qua, đau đến lợi hại. Từng có kinh nghiệm lần trước, nam nhân rất rõ ràng biêtd là người kia làm ra.
24 Rất nhanh, bác sĩ liền đến. Thay nam nhân cầm máu, lại cho ít thuốc, cũng nói một ít chú ý hạng chế, mới vội vàng rời đi. Lăng Tịch nhìn về phía Tần Tường thấy ánh mắt khó hiểu, rõ ràng ý bảo lần sau đừng như vậy, đừng cắn mạnh như vậy.
25
"Tiểu Hàn, sao không ngoan ngoãn ăn cơm?"
Nam nhân rũ mí mắt xuống nhìn cái đầu Bạch Tiểu Hàn chôn ở ngực mình hỏi.
"Ba không có ở đây, Tiểu Hàn không muốn ăn.
26 Nếu không bởi vì cái buổi tối say rượu kia sẽ không có sai lầm lớn như vậy, sẽ không phát sinh quan hệ, càng không có làm cho Tần Nguyệt sinh hạ đứa con kia.
27 Đầu tiên là khẽ chạm chạm khóe môi, sau đó lại chuyển qua cánh môi cẩn thận cọ cọ vài ngụm, nam nhân vừa định đem Bạch Tiểu Hàn đẩy ra, hắn lại vươn đầu lưỡi nóng chậm rãi liếm cánh môi, tiến lên ngậm môi dưới, cũng cẩn thận hướng bên trong hút, khi hút phát ra thanh âm rõ ràng.
28 Có Lăng Tịch một bên hỗ trợ, rất nhanh, quán dọn xong. Nhìn qua nam nhân, Trọng Thần dừng động tác trên tay, khóe miệng hiện lên nụ cười thản nhiên, đáy lòng cũng ngọt.
29
Lăng Tịch khóe mắt không tự giác đã ươn ướt. Đặc biệt là một tiếng ba kia làm cho trong lòng nam nhân nhất thời dâng lên niềm xúc động.
"Ba, con đã trở về.
30
Có chút kỳ quái chính đầu bên kia không có lên tiếng, nam nhân liên tiếp nói vài cái
"A lô, alô"
Bên kia trực tiếp cúp máy. Sao lại thế này? Dù sao vừa lúc không biết nên nói gì, Tần Tường chủ động cúp máy, đây đối với nam nhân mà nói lại là chuyện tốt.
31 Nam nhân lại một lần nữa cúi đầu sửa sang lại trang phục trên người, mới bước nhanh đi vào phòng hòa nhạc. Bên trong chỗ ngồi cơ bản đã đầy, chỉ còn lại vài cái ghế trống, nam nhân căn cứ số ghế trong thiếp tìm được rồi chỗ ngồi của mình.
32
Hắn không phải luôn đối với loại chuyện này không có hứng thú sao? Sao đột nhiên xuất hiện ở trong này? Nam nhân có chút khẩn trương mím môi, vẫn là tiến lên chào hỏi,
"Tiểu Duệ.
33 Rất xa, Lăng Tịch thấy Lạc Phi đang đứng trước cửa sổ cùng một người nói cái gì đó, rồi cười, trên mặt có chút lo lắng. Thấy Lạc Phi còn bận, nam nhân không muốn quấy rầy, dừng bước, yên lặng đứng ở tại chỗ chờ bọn họ nói xong.
34 Lăng Tịch vừa rồi tựa hồ quá mức hưng phấn, do đó bỏ qua một việc. Thời điểm Lạc Phi đi ra diễn, không cần người dẫn đường liền lập tức đi tới đàn dương cầm.
35
"Ba, bây giờ người ở một mình hay là có người cùng ở?"
Lạc Phi cầm lấy tay nam nhân, giống như bình tĩnh dò hỏi.
"À. . . Có người ở cùng ta.
36
Lăng Tịch mời Lạc Phi ngồi xuống, sau đó nhìn quanh bốn phía, không có nhìn thấy Trọng Thần liền mở miệng hỏi Tiểu Hàn,
"Tiểu Hàn, Trọng thúc đâu?"
" Chú ấy có điện thoại liền đi về, để cho con đi ngủ sớm một chút "
Bạch Tiểu Hàn thoáng mếu máo,
"Thế nhưng ba còn chưa có trở về, con ngủ không được.
37
Lạc Phi khi nói chuyện, thỉnh thoảng có nhiệt khí theo môi thổi vào tai nam nhân, ngứa ngáy, rất công kích người. Nam nhân rụt cổ, cẩn thận tránh đi môi Lạc Phi, sau đó nhẹ giọng lên tiếng,
"Vâng.
38
Ngay tại thời điểm Lăng Tịch cân nhắc, có tiếng Lạc Phi ngoài phòng vang lên,
"Ba, đi ra ăn canh. "
"Vâng, đến đây. "
Nam nhân tạm thời bỏ qua suy nghĩ đó đi ra ngoài, khi nhìn đến trên bàn bát canh nóng hổi, có một chút kinh ngạc.
39
Lạc Phi đưa tay đặt lên cánh tay Lăng Tịch, lại một lần gọi,
"Ba, chúng ta đi thôi. "
"Ừm, được"
Nam nhân liếc mắt nhìn thần sắc Lăng Duệ, sau đó cùng Lạc Phi rời đi, nơi này làm cho nam nhân cảm thấy không được tự nhiên.
40 Đối mặt Lạc Phi đột nhiên kề cận, Lăng Tịch có chút khẩn trương, nuốt vài ngụm nước miếng, tim đập liên hồi, thế nhưng ngay khi nghĩ đến Lạc Phi sẽ như vậy hôn lên trán, Lạc Phi ngừng lại, nam nhân không hiểu, cảm xúc kia là gì làm cho tim nháy mắt đập nhanh hơn, ngực có chút bối rối.