21 Tiếng gõ nhẹ trên cửa khiến Marion giật nảy người. “Ai thế?”, nàng kêu to. Một giọng nói ồm ồm đáp: “Còn ai nào khác xuất hiện khuya khoắc thế này?” Tuy cánh cửa không có khóa, nhưng nàng cũng chạy ra mở cửa.
22 Nghi thức uống trà được tiến hành trên một sân hiên, và Brand gần như đánh rơi cái tách của mình khi chàng lơ đễnh nhâm nhi ngụm đầu tiên. “Cà phê?” Chàng hỏi anh lính hầu.
23 Họ đã không dùng ngựa, bởi trấn Longbury là một thị trấn nhỏ và Brand biết họ sẽ cần phải thuê một phương tiện nào đó để đưa chú Robert về nhà, giả sử như họ tìm ra chú ấy.
24 Sáng hôm sau, Marion thức dậy với cảm giác thư giãn và tươi tỉnh. Nàng mỉm cười nhìn nóc mùng qua đôi rèm mi khép hờ, cố nhớ lại giấc mơ của mình. Các chi tiết thật mơ hồ, nhưng nàng biết Brand đã có mặt trong đó, và nàng cảm thấy ngập tràn hạnh phúc.
25 Họ đang trên con đường đi về hướng Yew Cottage. “Tại sao chúng ta về lại ngôi nhà làng?” Bà Cutter lại tặt lưỡi. “Bởi vì nó ở dưới đồi. Tôi không nghĩ rằng tôi có thể giúp cô đi lên trên dốc đồi về lại ngôi nhà dòng Priory.
26 Mặc dù Brand thật bất đắc dĩ phải để lại Marion và những người ở lại với bầu không khí âm u ảm đạm đang bao trùm ngôi nhà dòng, chàng không thể trì hoãn cuộc bầu cử, và không có chọn lựa nào khác ngoài chuyện phải tự bản thân phải đến trình diện trong tuần tới tại thành Brighton nơi mà thành phần chính của nhóm cử tri của chàng sẽ bỏ phiếu bầu của họ.
27 Chính là mùi rượu trong hơi thở chàng mà Marion ngửi được trước hết. Một lúc thì nàng đang ngủ ngon lành trong chiếc ghế bành lớn cạnh lò sưởi trong phòng Brand, lúc sau thì nàng tỉnh như sáo nhìn chằm chằm vào đôi mắt say rượu của chàng.