1 Khi Tà giáo Giáo chủ còn chưa phải Tà giáo Giáo chủ, cũng chính là loại tiểu tiểu tiểu tiểu đệ tử trong Tà giáo chỉ có thể giúp các sư huynh giặt quần áo, lau nhà vân vân, hắn từng nghe một buổi dạy Tà giáo Giáo chủ đương nhiệm.
2 Chính tà từ cổ chí kim đã thề không đội trời chung, đây là lẽ thường tình.
Nhân sĩ chính phái thích mắng người Tà giáo, “Tà giáo dư nghiệt! Bại hoại chốn giang hồ!” Người trong Tà giáo thích mắng nhân sĩ chính phái “Ngụy quân tử! Không biết chừng các người đã lén làm biết bao chuyện xấu xa rồi!” Ví dụ như Tà giáo Giáo chủ sau khi bị nhặt về Tà giáo, câu học được đầu tiên không phải là “Cha” cũng không phải là “Mẹ”, mà là “Ngụy quân tử!”.
3 Mãi đến khi sự kiện này đã qua rất lâu rồi, Tà giáo Giáo chủ và Ma giáo Giáo chủ đều đã nhắm mắt đưa chân… À không phải, là thành thật không giấu nhau điều gì, Tà giáo Giáo chủ vừa luyện thắt đai lưng cho Ma giáo Giáo chủ vừa hỏi: “Rốt cuộc ngoại trừ ‘cặn bã’ ra ngươi còn biết mắng câu nào khác nữa không?”
Ma giáo Giáo chủ da mặt mỏng lại ngây thơ non nớt, vừa bị hỏi thế liền không nhịn được đẩy hắn một cái.
4 Về điểm khác nhau giữa Ma giáo và Tà giáo, Mà giáo Giáo chủ và Tà giáo Giáo chủ từng nghiêm túc thảo luận việc này trong một lần ngủ chung trên một chiếc giường.