61 Mao Đông Châu đang quỳ sắc mặt tái mét, thân thể run rẩy hồi lâu mới nói: “Giáo chủ…vì sao giáo chủ lại hỏi điều này?”Tứ gia lạnh lùng nói: “Ta hỏi thì ngươi trả lời, nhớ là đừng nói dối.
62 Bởi vì Tứ gia nói không biết chuyện của Thuận Trị đế, mà Kiến Ninh lại nói lão hoàng đế không muốn có người quấy rầy việc tu hành của mình, cho nên Khang Hy cũng không giống như nguyên tác, sai “Tiểu Quế Tử” thay mình xuất gia hầu hạ lão hoàng đế.
63 Khang Hy thấy Kiến Ninh bước vào, cười to đứng dậy, thân thiết gọi: “Kiến Ninh. ”Kiến Ninh cúi đầu hành lễ rất nhanh, miệng ríu rít: “Hoàng đế ca ca, người tới khi nào vậy?…Đang nói chuyện gì thế?” Nói xong, Kiến Ninh liếc mắt nhìn Tiểu quận chúa một cái, chỉ thấy Mộc Kiếm Bình mặt mày hớn hở, khóe mắt không giấu nổi vui sướng lâng lâng.
64 Kiến Ninh thầm nghĩ: “Rõ ràng là không muốn xa Hoàng đế ca ca thì có. Hừ, dám lấy ta ra làm lá chắn, Tiểu quận chúa cũng không phải là ngu hết thuốc chữa.
65 Khang Hy cười lạnh nhìn Mộc Kiếm Thanh do dự chưa quyết, hất đầu ra hiệu cho Tứ gia. Lập tức Tứ gia vẫy tay, sau đó Đa Long cầm đao kề sát vào cổ của Mộc Kiếm Bình.
66 Tiểu thái giám còn chưa dứt lời, Kiến Ninh và Khang Hy đã vội vàng chạy về phía Càn Thanh cung. Trong đại điện, thái y, Phó tổng quản thị vệ Đa Long và thái giám cung nữ đã đứng chờ sẵn.
67 Kiến Ninh múc một thìa thuốc, đưa đến bên môi Tứ gia. Tứ gia nhìn nàng nước mắt đầm đìa, trong lòng thở dài một tiếng. Khi nãy bị Cửu Nạn vỗ một chưởng, mặc dù bà ta đã thu lại sáu bảy phần rồi, nhưng Tứ gia võ công tầm thường, cho nên lục phủ ngũ tạng mới bị thương đến vậy, chứ trên thực tế nội thương không phải là nặng.
68 Kiến Ninh nhìn thấy Đa Long, vô cùng vui sướng, chạy lại, gọi: “Đa Long!”Đa Long vội vàng hành lễ, nói: “Tham kiến công chúa. ”Kiến Ninh nói: “Ngươi vừa từ đâu vào cung à?”Đa Long đáp: “Hồi bẩm công chúa, nô tài vừa đi thăm Vi đô thống.
69 Năm người đi ra ngoài, quả nhiên thấy đám người Thiên Địa hội, hoặc đang đứng hoặc đang nằm. Trần Cận Nam vội vàng lại gần kiểm tra một người, quả thực là bị điểm huyệt.
70 Tứ gia khom lưng hành lễ. Khang Hy nói: “Tiểu Bảo, ngươi đến rồi à, mau mau đứng dậy. ”Tứ gia đứng lên, đi tới bên cạnh Khang Hy. Mà Khang Hy thì quay đầu nhìn Kiến Ninh, ôn hòa nói: “Kiến Ninh, ngươi cũng mệt rồi, về cung nghỉ ngơi đi.
71 Kiến Ninh nhất thời không thể hô hấp, chỉ ngơ ngác nhìn Tứ gia, cảm thấy tay hắn như mang theo ma thuật, khiến nàng không thể cử động. Người trước mắt, có thân thể của Vi Tiểu Bảo, khuôn mặt còn vài phần non nớt, nhưng đôi mắt sáng trong rõ ràng, có thâm trầm, có tang thương không hợp với tuổi, không những không khiến người khác cảm thấy kì lạ mà ngược lại còn mang theo một sức quyến rũ không nói rõ được.
72 Khang Hy chần chừ nói: “Kiến Ninh, tại sao bỗng nhiên…lại nói như vậy? Ngươi thật sự không sao chứ? Trẫm thực sự rất lo. ”Kiến Ninh lắc đầu, nói: “Không sao mà, hoàng đế ca ca đừng lo lắng.
73 Khang Hy vô cùng tức giận, lập tức sai Đa Long mang theo quân Tiền Phong doanh vào cung, lại truyền Binh Bộ thượng thư Nạp Lan Minh Châu, Cửu Môn Đề Đốc đóng chặt cửa thành, nhất định phải tìm cho bằng được Kiến Ninh.
74 Thanh âm kia vô cùng quen thuộc, khiến cho Kiến Ninh ngỡ mình bị ảo giác. Bởi vì đáy lòng nàng không ngừng nhắc nhở: rõ ràng người kia không có khả năng xuất hiện ở đây.
75 Cửu Nạn buồn bã không vui. Kiến Ninh nói: “Ta lúc ấy thấy tình thế nguy cấp, không khỏi nhớ tới lời của Viên phu nhân, cho nên mới muốn thử xem có chữa lợn què thành lợn lành được không.
76 Vào đông, gió lạnh thổi vù vù, bầu trời không một chút nắng, trên đường người đi lại thưa thớt khiến không gian vô cùng hiu quạnh. Mà chính lúc này, bên ngoài kinh thành xuất hiện một cỗ xe ngựa đang từ từ đi vào.
77 Ngoài điện, tuyết càng lúc càng lớn, lúc đầu chỉ là từng bông bay bay, mà bây giờ thì như cuồng phong bão vũ. Trong điện, Khang Hy ngồi cùng Kiến Ninh, lắng tai nghe nàng nói: “Hoàng đế ca ca, chuyện này phải kể bắt đầu từ chỗ người bắt cóc ta.
78 Khang Hy dứt lời, Kiến Ninh tưởng mình nghe lầm, đầu óc trống rỗng, ngơ ngác nhìn Khang Hy. Ngoài cửa tuyết vẫn rơi, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tuyết tan vào lòng đất.
79 Khang Hy nhìn Tứ gia, mà Tứ gia cũng nhìn Khang Hy. Bốn mắt nhìn nhau, một người cười đến vui vẻ, người kia thì lại chần chừ. Một lát sau, Tứ gia nói: “Hoàng Thượng, ta nghĩ muốn…”Đúng lúc này, một trận gió to thổi tới, đẩy bật tung hai cánh cửa trong điện ra, theo sau là bông tuyết cuồn cuộn tràn vào.
80 Tuy rằng Tứ gia đã rất nhanh bịt mồm Kiến Ninh lại, nhưng tiếng “a” kia cũng đủ khiến bên ngoài nghe thấy động tĩnh. Một lát sau, có cung nữ bước vào, đứng trước giường hành lễ nói: “Công chúa vừa rồi gọi gì nô tỳ ạ?”Kiến Ninh còn chưa mở miệng thì Tứ gia đã thổi nhẹ một hơi lên vành tai nàng, cười nói: “Mau gọi người vào bắt giam ta đi…”Kiến Ninh liếc hắn một cái, nửa cười nửa không, tay hung hăng véo mạnh tay Tứ gia…Tứ gia bị nhéo đau, không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn phải nín nhịn không kêu thành tiếng.