61 Diệp Tư cảm giác nụ hôn của Diệp Mạnh Giác bỗng trở nên khá kịch kiệt. Anh vốn đang nhẹ nhàng mút những giọt lệ trên mặt cô, dịu dàng ấm áp, không mang theo một tia tình dục nào.
62 Chương 62Diệp Mạnh Giác hàn huyên với Diệp Quân một lúc lâu, đến khi thấy đã trễ mới đứng dậy chuẩn bị về nhà. Lúc đi ngang qua phòng khách, Lý Hoa Quyên đứng lên từ ghế sofa, “Mạnh Giác, nói chuyện với mẹ một chút.
63 Thấy Diệp Mạnh Giác đã muốn xông vào cô mà ‘Tập thể dục buổi sáng’, Diệp Tư liền nhân lúc anh không chú ý, đột nhiên từ phía dưới thân anh trượt sang một bên thật nhanh.
64 Diệp Tư ngủ thẳng tới chiều hôm sau, lúc tỉnh lại thì cảm thấy toàn thân đau nhức đến không động đậy được. Cô cẩn thận nhớ lại sự việc tối qua, nhưng nghĩ mãi cũng chỉ mơ hồ nhớ được cô đã nếm trải một cảm giác thỏa mãn mãnh liệt, và có vẻ như chú còn buộc cô làm một việc gì đó nữa.
65 Theo Tô Mân Ngôn nói, cha mẹ anh trước khi sinh anh đã từng có một đứa bé, chẳng qua là đã chết non ở bệnh viện khi mới vừa sinh ra không bao lâu. Chuyện này lúc ấy đã làm cho đôi vợ chồng trẻ đau khổ khôn nguôi trong lòng, lúc nào cũng buồn bực không vui, nên rất nhiều năm sau mới mang thai Tô Mân Ngôn.
66 Lý Hoa Quyên từ biệt thự nhà Diệp Tư về thì phát giác ngay có gì đó không thích hợp. Trong nhà giờ có thêm một người giúp việc mới, còn Má Phúc xưa nay luôn đi theo bà giờ lại chẳng thấy đâu.
67 Bác sĩ túm tụm lại kiểm tra một phen từ đầu đến chân, sau khi xác nhận không có gì đáng ngại, Diệp Tư mới bị đuổi về phòng bệnh. Diệp Mạnh Giác luôn luôn nắm thật chặt tay Diệp Tư trong suốt quá trình, sau khi trở lại phòng bệnh lại cẩn thận hầu hạ cô lên giường đắp chăn, rồi lại nắm chặt tay cô, ghé người dựa vào cạnh giường, tầm mắt vẫn chặt chẽ không chớp nhìn chằm chằm vào cô, “Chú à, đau!” Diệp Tư giật giật ngón tay, bàn tay nhỏ bé của cô bị Diệp Mạnh Giác tóm chặt vào trong tay, lực tay anh rất lớn, cô bị đau muốn tránh ra.
68 Bởi tinh thần của Lý Hoa Quyên có vấn đề, lúc hư lúc thực không xác định, phải được đưa tới một bệnh viện Tỉnh chỉ định để kiểm tra. Nhưng mà, ngày hôm sau, lúc Diệp Tư cùng Diệp Mạnh Giác đang ăn cơm thì lại nhận được một cuộc điện thoại từ trại tạm giam.
69 Sáng sớm hôm sau Ba Tô Mẹ Tô lại phăm phăm chạy tới tiếp. Từ lúc hai người biết được Diệp Mạnh Giác là con của họ thì chưa lúc nào có được một giấc ngủ an ổn.
70 Khi Kiều Hoa Hoa còn là một cô bé tóc còn để chỏm thì đã quen biết với Trần Á. Năm đó cô mới bốn tuổi, căn nhà cách vách có hàng xóm mới chuyển đến, cô bé con núp sau lưng ba mẹ, thò cái đầu ra thăm dò, đôi măt to đen tròn xoe đảo lia đảo lịa.
71 Kiều Hoa Hoa chợt tỉnh lại, vẫn nằm ườn trên giường mà mơ mơ hồ hồ nghĩ ngợi, ừm, hình như vẫn còn nhớ rõ ràng trong giấc mơ kia, mình được anh Trần Á hôn môi đó.
72 Từng đêm, khi Trần Á đặt lưng nằm xuống ngủ mà nhớ tới Kiều Hoa Hoa đang ngủ cách anh chỉ một vách phòng, thân thể mềm mại của cô, hoa kính hồng phấn mềm lòng người, còn có hai khỏa mềm mại trước ngực kia nữa.
73 “Bé cưng, bọc tã giấy của tiểu bảo bảo ở đâu?’ “Không biết. ” “Bé cưng, vớ của tiểu bảo bảo chạy đâu rồi?” “Không biết. ” “Bé cưng, núm vú cao su của tiểu bảo bảo đâu mất rồi?” “Không biết.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh
Số chương: 30