41 Tan đi như một giấc mơ
Tôi thấy mình trong mắt người
Tan đi như một giấc mơ, tôi lạc đường trong mộng
Dù cố tìm đến mấy, tôi cũng chẳng thấy được nào
Giấc mơ tôi bay đi, tất cả đều mơ hồ
Trong giấc mơ hỗn loạn, tôi đứng đó trần truồng
Trong cái hộp hình tim tôi mơ mình chạy như điên dại
Trời ảm đạm mịt mù, tôi hãi hùng khiếp sợ
Cầu thang pha lê trước mặt
Liệu có vỡ vụn cả không?
Trái tim nát vụn của tôi
Đã tan đi như giấc mộng…
- Thơ của Pha Lê –
Buổi sáng sớm, tôi đang mơ ngủ thì chuông điện thọai reo.
42 G và tôi chọn một ngày để xem biểu diễn tại Câu lạc bộ Gào Thét ở khu Ngã Năm, ngày 31 tháng Ba, lần thứ hai tôi xem biểu diễn tại đây. Sau đó, Câu lạc bộ Gào Thét đổi tên thành Câu lạc bộ Cây Sồi, và trở thành một chỗ rất chán để chơi.
43 Chúng tôi lén vào trong phòng cậu. Tim tôi đập thình thịch. Thoạt tiên chúng tôi chúi đầu vào máy tính rồi vào một phòng tán gẫu, nơi chúng tôi nói những thứ đại loại như, “Làm thế nào mà mọi người ở đây lại khờ quá vậy?” Rồi G chơi guitar một lúc, cho đến khi cậu nhìn khắp người tôi và nói, “Chúng mình đi tắm thôi.
44 I’m practicing love
learning to hold
but too young to know
everything goes
The name of the game is annihilation
some life end to begin
Love always ages
forever is just now.
45 Chuyện xảy ra ở nhà G cứ cộm lên trong lòng chúng tôi, và cứ ám ảnh mãi, chẳng chịu đi. Và càng nghĩ tới nó, tôi càng lúng túng. G đã hành động như một thằng hèn, chắc chắn là không hề giống như một chàng trai trẻ can đảm, mạnh mẽ, một kẻ hâm mộ nhạc rock đã từng khuếch khoác mình có tinh thần punk đến chừng nào.
46 Một hôm bạn tôi La Hy gọi điện thọai làm tôi ngạc nhiên. Tôi nhớ rằng cậu ta mệnh cung Thiên Bình. Cậu ta tóc hồng và có một kiểu nói chuyện kỳ lạ. Luôn luôn mỉm cười.
47 Tôi gọi cho G và cho cậu biết chuyện đã xảy ra, cậu bảo sẽ đến gặp tôi. Chúng tôi ngồi trên ghế băng gần ga tàu điện ngầm Lăng Công Chúa. Trời như sắp mưa, không khí trở lên mát mẻ và G bảo mình đang bị cảm lạnh.
48 Tôi tới làm phóng viên cho một tạp chí thời trang. Một tạp chí mới đang chuẩn bị ra số đầu tiên, chưa bán ngoài sạp. Tạp chí tên là Gen X. Họ tới tìm tôi, bảo rằng họ thích bài viết của tôi.
49 Sáng sớm, trời lạnh.
Tôi trông thấy Lộ Dịch bên ngoài tòa soạn, cô ta đeo kính râm, có vẻ phấn khởi. Có gì lạ đâu: Cha mẹ thông cảm, bạn trai giàu có, là kẻ nhẹ nhàng dễ dãi, mọi thứ đều xuôn sẻ theo ý cô, một kẻ thuộc cung Thiên Bình điển hình.
50 Sau buổi học hôm đó, tôi trông thấy một cậu trai trẻ nhuộm tóc đi xuống phố, bộ ván trượt khoác sau lưng. Tôi phân vân không biết có quen cậu ta không, thế là tôi đi chậm lại, khi tôi quay sang nhìn thì cậu ta cũng nhìn thẳng vào tôi.
51 Thứ Ba là ngày hội thao của chúng tôi. Một ngày buồn chán nữa, như bạn có thể tưởng tượng ra, may mà tôi còn có thể nghe nhạc bằng tai nghe. Để thi thử, chúng tôi phải đến trường lúc 7 giờ 15, các ngôi sao điền kinh thì gần như phát cuồng.
52 Đến mùa đông thì tôi lại muốn bỏ học. Tôi gọi cho Tiểu Thẩm, và anh ta rất phản đối, không cần biết gì hết. Nhưng tôi thật sự muốn nghe ý kiến thẳng thắn của anh.
53 Đêm đó tôi mở cửa nhà bằng cái chìa khóa của mình và đi thẳng về phòng. Bố mẹ đang ngủ, không có ai dậy để la mắng tôi, đứa con gái hoang tàng. Tôi tự hỏi vì sao ít ra họ không cố hiểu những phức tạp trong nội tâm tôi.
54 Khi tôi gọi cho Trương Đông Húc để hỏi về chuyện viết lách, anh ta bảo tôi rằng mới chỉ viết lách lằng nhằng từ trong năm nay, đầu tiên là những hình vẽ punk mà giờ đây anh thấy rằng khá ngốc nghếch.
55 Tôi nhìn đồng hồ khi ra khỏi giường vào một buổi sáng: Đã một phút quá mười một giờ. Những ngày vừa qua tôi ngủ mụpp lạ lùng, và cơn đau trong bụng khiến tôi gập cả người.
56 Đừng nói cùng tôi
Che mắt anh đi
Anh có bối rối
Khi em ngồi vào lòng?
Sao anh bận lòng?
Sợ em chăng? Có yêu em chăng?
Ai đó từng bảo
Sắc đẹp chỉ thoáng qua
Nhưng tôi muốn thấy lá rơi
Hãy đừng bảo tôi rằng tôi đây từng trẻ
Bảo rằng tôi vẫn trẻ trung
Tôi chưa từng thấy mặt trời khuất núi
Phủ bóng lên rừng hoang
Nơi bắt đầu mưa rơi
Gió với ngày hôm qua biến mất
Và tôi thà sống trong mộng tưởng
Nếu gặp em hôm nay
Anh có nhận ra em?
Đó là ngày thứ Ba, ngày tôi phải gặp G.
57 Đó là ngày 15 tháng Mười một năm 2000 và Bạc Hà đang ở bên ngoài Siêu thị Bách Thịnh, anh gọi cho tôi hỏi xem tôi thích loại sô-cô-la nào.
“Anh sẽ vào hỏi người bán kẹo xem loại nào đắt nhất và bảo rằng, ‘Tôi lấy cái này.
58 Ở trong sảnh, tôi phát hiện ra một lá thư gửi cho mình.
Với nét chữ gọn gàng, cẩn thận, có dấu mang tên cái trường hướng nghiệp, tôi đã biết đó là của ai.
59 Cuối cùng tôi lại quyết định nhuộm tóc. Trước tôi đã nhuộm đen, giờ màu đen đã hơi bợt đi, để lộ màu đỏ lỗ chỗ. Cái tôi muốn là một màu vàng thuần khiết, màu của Madonna, màu bạch kim của Courtney Love.
60 Cô bạn là Mã Lệ gọi điện cho tôi, bảo rằng cô đã trông thấy Lý Kỳ tại Nhà sách Nghệ thuật tuần trước, và anh ta trông trẻ hơn tôi tưởng, loại người thấp bé.