Văn Tâm nâng khay, từ từ vào điện, trình lên mấy chén canh gà hầm sâm, thừa dịp ở trước mặt nàng, thì thầm vào bên tai nàng: "Tìm được Cố công tử, đồ thuận lợi giao cho hắn."
Dứt lời, làm bộ lui ra như không có chuyện gì xảy ra.
Hồng Ngọc đã ở trên tay Cố Tử Khâm rồi, tính toán thời gian Văn Tâm qua lại, phải chăng bây giờ hắn đang ở phủ đệ của Phù lão bản?
Không biết chuyện tiến hành có thuận lợi hay không?
Lúc này, lại thấy Ninh Vương Lưu Ký nâng chén tới nàng nói: "Đổng Tư Mã thật không hỗ là trọng thần của triều đình, đi tới Vương phủ của ta làm khách, cũng không còn nhàn rỗi, thậm chí chuyện Bổn vương giấu rượu, cũng bị ngươi phát hiện, xem ra ngươi hết sức thích nơi này, lưu ý khắp nơi, đã như vậy, sao không dứt khoát từ quan, đến ở trong phủ ta lâu dài đi, Bổn vương cho ngươi làm quan còn lớn hơn so với chính nhất phẩm."
Ninh Vương phủ, trừ vương phi, đâu có chức vị nào lớn hơn so với chính nhất phẩm đương triều?
Đổng Khanh nghẹn mấy tiếng, lập tức kính trở về một ly nói: "Đổng Khanh làm con nuôi chí cha, lập chí làm tôi lương đống của triều đình."
"Đổng đại nhân nói như vậy là sai rồi. . . . . . . , không làm quan trong triều cũng có thể tận trung." Lưu Ký nói tới chỗ này, dùng khuỷu tay đẩy bên người Lưu Hâm, ý bảo hắn trao đổi vị trí, Lưu Hâm ám muội cười nhẹ một tiếng, lập tức đứng dậy, trao đổi cùng hắn. Lưu Ký ung dung ngồi xuống ở bên người Đổng Khanh, cầm đũa lên, kẹp một khối chân gà lớn nhét vào trong chén của nàng, dịu dàng cười nói: "Cả đêm ngươi không ngủ, lại bị nghi thức đuổi quỷ của dân chúng làm kinh sợ, đói bụng không, ăn nhiều một chút."
Lời vừa mới nói, liền thấy chủ vị Hoàng đế nặng nề đặt ly rượu nhỏ trên bàn xuống, phát ra tiếng vang. Lưu Lăng buồn bực nói: "Tiểu An Tử! Ngươi không có nhìn thấy ly rượu Đổng Tư Mã đã trống không sao? Ngẩn người ở đó làm cái gì? Còn không mau đi rót rượu?"
Tên Ninh Vương kia, quả là to gan lớn mật, lại dám trước mặt hắn, đùa giỡn Đại Tư Mã của hắn.
"Vâng" Tiểu An Tử đáp một tiếng, lập tức chạy vội tới bên người Đổng Khanh, cố ý ở giữa nàng và Ninh Vương, thuận lợi tách hai người ra. Sau đó ân cần rót rượu .
Lưu Ký khẽ cười một tiếng, cầm ly lên, bình tĩnh đổi sang bên kia ngồi xuống bên cạnh Đổng Khanh, vẫn dựa vào bên người nàng, Lưu Lăng nhìn thấy, bốc hỏa.
Trận chiến không có đánh nhau, hai nam nhân này vậy mà ăn dấm chua đến vậy.
Vũ Thái phi thấy thế, giấu tay áo cười lớn tiếng nói: "Xem ra, trong khoảng thời gian này, Bổn cung bỏ lỡ không ít kịch hay à?"
Đậu Nguyên Nguyên ân cần phục dịch hoàng thượng. Cũng kẹp một miếng chân gà lớn nhét vào trong chén cho hắn, cười duyên nói: "Dì có điều không biết, Đổng Khanh là Đại Tư Mã của hoàng thượng. Là cánh tay đắc lực, trong khoảng thời gian này ở vương phủ, Ninh Vương hết sức thưởng thức tài văn chương của nàng, muốn đào góc tường của hoàng thượng đấy." Nói xong, lặng lẽ liếc Thái hậu một cái. Sắc mặt thái hậu quả nhiên trầm xuống.
Lưu Lăng cả giận nói: "Trẫm, không cho!"
Mắt thấy hoàng thượng tức giận, Sắc mặt Đổng Khanh nhất thời trầm xuống, việc công còn dễ làm, chuyện riêng khó làm rõ nhất.
Tiểu An Tử thừa dịp rót rượu, ghé vào bên tai nàng. Nói nhỏ: "Đổng đại nhân, ngươi nhìn rõ rồi chứ, hoàng thượng ánh mắt hơi cong lên. Khóe miệng hơi đi xuống, hiện tại ngài đang vô cùng khó chịu, trong lòng vô cùng. . . . . . . . Lại quay đầu, nhìn bên trái một chút, khóe miệng Ninh Vương giơ lên. Bên phải cao hơn bên trái, hắn đang hướng về phía ngươi cười đấy. Cười đến xuân tình phơi phới, giống như là lửa dục sắp đốt người. Hiện tại giữa hai nam nhân này đang tỏa ra Tinh Tinh Chi Hỏa, ý thức giống đực dâng cao. . . . . . , lúc nam nhân tranh giành người tình, dễ dàng mất lý trí nhất, tùy thời không cẩn thận "Oanh" một tiếng, liền bộc phát rồi, ngươi cũng phải cẩn thận ứng phó, đừng để cho hai người bọn họ đánh nhau thật. Trận chiến Thái hậu và Ninh Vương đấu không có thành, ngược lại biến thành hoàng thượng và Ninh Vương một chọi một tranh đấu rồi. . . . . . Điều này truyền đi, giống cái gì sao?"
Nói tới chỗ này, Tiểu An Tử ngẹo đầu, thầm nói: "Nói đi nói lại, Đổng đại nhân đúng là gian thần của hoàng thượng, hoàng thượng và Vương Hầu vì cướp đoạt một gian thần mà vung tay, sử sách không biết nên ghi