61 Yến tiệc mãi tới tận chín giờ tối mới chấm dứt, mọi người đều uống không ít rượu, Vinh Trinh gọi tài xế tới đưa bọn họ về.
Tề Dịch không uống quá nhiều, lúc ra ngoài biệt thự, bị gió lạnh thổi quét một trận thì tinh thần thanh tỉnh không ít.
62 Hôm sau, Hoắc Dương quả nhiên tìm tới cửa.
“Chuyện lần trước rất cám ơn cậu, người cậu chỉ quả thực chính là kẻ mà chúng tôi đang tìm, ông ta một manh mối quan trọng trong vụ án mà chúng tôi đang điều tra.
63 Tề Dịch bị thương nằm viện, rất nhiều người quan tâm, chính là cậu bị Ân Thứ bảo vệ chặt chẽ, tạm thời không cho phép ai tới thăm hỏi. Bất quá, như vậy thì Tề Dịch quả thực có chút nhàm chán, một mình ở bệnh viện, trừ bỏ xem TV, nghịch điện thoại thì không còn giải trí nào khác.
64 “Rốt cuộc cũng về nhà!” Tề Dịch hoan hô một tiếng rồi bổ nhào lên sô pha, ôm gối ôm hung hăng hôn một cái.
“Em cẩn thận một chút. ” Ân Thứ nhắc nhở: “Xương chỉ vừa liền lại, coi chừng lại tổn thương nữa.
65 Lúc cả nhà thấy quay về Mỹ, Ân Thứ cùng Tề Dịch ra tiễn.
Tề Dịch nói: “Thật xin lỗi thầy, khó có dịp thầy về nước, con hẳn nên dạo chơi với thầy mới đúng.
66 “Ân tổng…” Âm thanh Tả Thành khi nhìn thấy người mở cửa liền im bặt.
Ôi trời, cái người một thân sáng lấp lánh này là ai a! Trên y phục màu lam có in hình một con heo mập phấn hồng, chân còn mang một đôi dép đầu heo, nếu như xem nhẹ cái phần từ cổ trở lên thì Tả Thành cảm thấy thực đáng yêu, nhưng phối với cái đầu của Boss thì quả thực là sấm sét giữa trời quang a.
67 “Tình huống thế nào?” Ân Thứ bước vào phòng làm việc.
Tả Thành lập tức báo cáo: “Vẫn chưa tra được vị trí của bọn họ, trước mắt không có tin tức. ”
“Tra theo hướng đường Thường Tân.
68 “Mẹ, mẹ không sao chứ?” Ân Thứ đi tới cạnh bà Ân, cao thấp đánh giá.
Bà Ân cười ôm lấy anh: “Không có việc gì, làm con lo lắng rồi. ”
“Chúng ta về nhà thôi, mẹ phải hảo hảo nghỉ ngơi.
69 “Chúng ta đón chuyến sau đi. ” Ân Thứ nói.
Anh cũng không biết những người trên xe sẽ chết, chỉ nghĩ lên xe sẽ có nguy hiểm.
Tề Dịch thấy rõ, nhưng lại không thể nói rõ.
70 Ân Thứ lúc nào đáng sợ nhất? Kia chính là nửa đêm đứng ở nghĩa trang.
Quỷ khí ở nơi này rất mạnh, đặc biệt là đêm khuya, quỷ khí bị âm khí dẫn dắt, dần dần hội tụ lại một chỗ.
71 Suy sút lâu như vậy, Tề Dịch quyết định khôi phục cuộc sống làm thêm của mình.
“Vì cái gì không muốn tới Ân Đạt làm việc?” Ân Thứ đối với việc này có chút khó hiểu.
72 “Tề Dịch, Ân tổng, bên này. ” Khương Hiên đứng dậy đón, bên cạnh anh còn có một cô gái cao gầy khá xinh đẹp.
Ân Thứ cùng Tề Dịch đều tự ngồi xuống, Khương Hiên giúp bọn họ rót trà: “Hai người ăn gì, tùy ý chọn đi.
73 Hải thị thận lâu: tức là ảo ảnh, như người đang đi trên sa mạc thường nhìn thấy ốc đảo ảo
****
Bữa cơm chất dứt, mọi người đi vào bãi đỗ xe, Khương Hiên sáp qua nói với Tề Dịch: “Nhóc cảm thấy với tướng mạo của tôi, có khả năng làm nhóc vứt bỏ Ân Thứ, cùng tôi song túc song tê không?”
“Cho dù anh hải thị thận lâu cỡ nào thì nó cũng không thể trở thành sự thật đâu.
74 “Ân Thứ, tôi vừa nhận được tin con trai Triệu Tuyển của Triệu Minh Huy mới đó không lâu vừa thả tin ai có thể giết chết anh thì có được một nửa tài phú của ba ba cậu ta.
75 Mọi người quay lại nhà Ân Thứ.
Khương Hiên khẩn cấp hỏi: “Tề Dịch, vừa nãy nhóc nói thế là ý gì?”
Tề Dịch không nhanh không chậm pha trà, không đáp mà hỏi: “Chuyện Triệu Minh Huy giấu giếm một khoản tài sản có ai biết?”
“Này… rất nhiều người đều biết a.
76 Buổi sáng Ân Thứ thức giấc thì Tề Dịch vẫn còn say ngủ. Anh nghiêng người ôn nhu nhìn gương mặt khi ngủ của cậu, vươn tay nhẹ nhàng lướt qua từng đường nét.
77 “Tề Dịch, hôm nay theo tôi về một chuyến đi, chị gái tôi đã trở lại. ” Ân Thứ nói với Tề Dịch.
“Tốt. ” Tề Dịch từng nghe Ân Thứ nói qua, chị gái Ân Tuyền của mình là một nhiếp ảnh gia, hàng năm vẫn luôn ở bên ngoài chụp hình, có tình yêu thương nhiệt tình quá mức với thiên nhiên, một năm về nhà chỉ được mấy lần, đã ba mươi vẫn độc thân, cá tính đặc biệt độc lập.
78
“Ân tổng, có một vị luật sư muốn gặp anh. ” Tả Thành từ điện thoại nội bộ báo với Ân Thứ.
“Luật sư?”
“Ông ấy nói mình tới theo sự ủy thác của ngài Triệu Tùng.
79 Tề Dịch kéo bức màn, cảm giác bầu trời hôm nay tựa hồ có chút âm u, rõ ràng là ánh nắng chiếu rọi nhưng lại mang theo chút ý lạnh nhè nhẹ. Quay đầu nhìn Ân Thứ đi tới, cậu liền nhích qua ôm lấy anh: “Có chút lạnh, ủ ấm cho tôi chút nào.
80 Tề Dịch chậm rãi mở mắt, tầm mắt một mảnh mơ hồ, bất quá cậu rõ ràng cảm giác được quỷ khí của Ân Thứ, canh giữ ở ngay bên cạnh.
“Em tỉnh rồi. ” Tay bị nắm, một mảnh ấm áp, âm thanh khàn khàn của anh vang lên bên tai.