41 Vừa vào mùa đông thời tiết ở Tam Giác Vàng thật không tồi, ánh nắng ấm áp, đứng sưởi bên dưới đúng là một loại hưởng thụ xa xỉ. Mạc Bắc đứng trên bờ ruộng lúa, ngẩng đầu nhắm mắt tận hưởng ánh nắng mặt trời, qua một lúc lâu mới thôi.
42 Trong Thần Điện có thợ thủ công và nhà thiết kế riêng, bởi vì quanh năm có rất nhiều người đến cầu phúc, Karo liền nghĩ ra biện pháp này để thuận tiện, lương cho thợ thủ công và nhà thiết kế đều do gia tộc Hull Nặc chi trả, người đến cầu phúc đều được miễn phí những thứ linh vật tinh xảo này, bên trong còn có pháp lực của Karo, làm thành bùa hộ mệnh.
43
Hạng Lê ở đầu kia vẫn sốt ruột nói không ngừng, Hạng Ý không kiên nhẫn cười lạnh một tiếng, “Tìm nó cậu lại hỏi tôi?”
Xem ra tên nhóc này quá hoảng loạn rồi, Hạng Ý cảm thấy buồn cười.
44
“Đại ca đại ca đại ca!”
Một tiếng kêu sang sảng đánh gãy hồi ức của Hạng Ý, cay đắng vừa mới dâng lên trong lòng nháy mắt tan thành mây khói, Hạng Ý mở mắt, trông thấy Ô Lỗ Cáp nhảy hai ba bước tiến lại đây, vẻ mặt tràn đầy phấn khích, “Đại ca, Ô Lỗ Cáp có mặt, tổng cộng chưa đầy nửa giờ, đúng chuẩn bộ đội đặc chủng quốc tế!”
Hạng Ý cảm thấy có trừng mắt với hắn thì cũng ngu xuẩn, chẳng thèm nhìn hắn nữa.
45
Ti Nado, đây là một gia đình quý tộc truyền thống hàng trăm năm ở Italia, nhưng đây cũng chỉ là quá khứ.
Toàn bộ gia tộc bị giết hết chỉ trong vòng một đêm, ngày đó tin tức này làm chấn động toàn khu vực Châu Âu, mặc dù thông tin về đại lục rất ít khi truyền đến bọn họ, nhưng Hạng Ý biết vô cùng rõ ràng, mạng lưới thông tin của Sở Mặc gần như bao hàm nửa vòng địa cầu.
46
“Ai Tiểu Khả, em đi chậm thôi, coi chừng cái chân cái chân!”
Hạng Ý vừa bước ra cửa, đại sảnh dưới lầu bỗng truyền lên giọng nói của Hạng Lê, giây tiếp theo liền vang lên tiếng bước chân khác, Hạng Ý ngừng lại, âm thầm đưa tay lên, cất mặt dây chuyền xuống dưới lớp cổ áo.
47
Chạng vạng tối, hoàng hôn.
Khoảng nắng màu rượu vang ôn hòa chiếu sáng trên mặt biển, sóng biển nhè nhẹ, vỗ vào đá ngầm cũng không vang lên nặng nề, ngược lại còn giống như nhịp trống mềm mại, ào ạt rung động, rót vào trong tai tựa như giọng nói của người kia.
48
“Được, thúc yên tâm. ”
Hạng Ý lặng lẽ đánh xong dòng chữ này, đưa tay khép laptop lại, đôi mắt đen láy thoảng qua tia mê mang. A Mục thúc đứng bên cạnh lo lắng cúi người nhìn cậu, “Tiểu thiếu gia, cậu…”
Hạng Ý tỉnh táo lại, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, chậm rãi đứng lên, giọng trầm thấp, nghe không ra tâm tình gì, “A Mục thúc thúc, thúc yên tâm, cháu sẽ không mềm lòng, cũng sẽ không buông tha bất cứ ai.
49 Karo cảm thấy toàn thân thoáng cái cứng ngắc, sau khi kịp phản ứng thì vội vàng đi qua, càng chạy càng nhanh, bước chân hỗn loạn. Tất cả mọi người bên trong Thần Đàn đều nín thở, không dám chớp mắt nhìn vào thi thể trên đài, rốt cuộc đến gần, quỳ xuống bên cạnh thi thể.
50 Âu Dạng đứng cách đó không xa rướn cổ cố sức quan sát, trong lòng không ngừng gào thét. Có trời mới biết lúc hắn nhìn thấy tên tiểu tử kia đè lên người Mạc Bắc, tóc gáy của hắn đã dựng khủng bố đến mức nào, hắn theo phản xạ rút súng ra muốn chạy đến, lại nhìn thấy phía đằng xa Mạc Bắc dù bị ôm rất chặt, nhưng vẫn giơ tay lên lắc lắc hướng về phía hắn, ý bảo hắn không được hành động thiếu suy nghĩ.
51 Thời điểm thức dậy Mạc Bắc choáng váng trong chốc lát, mắt nửa nhắm nửa mở, nhìn thấy trước ngực mình có cánh tay vòng ngang qua thì ngẩn người. Độ ấm của da thịt người kia dính sát lấy cơ thể hắn, đến cả nhiệt độ trên cơ thể của cậu cũng truyền sang lồng ngực.
52
“Sao thế?” Sau lưng có một người đi đến, âm giọng có chút lo lắng.
Hạng Khôn xoay người nhìn Mạc Lẫm, sau một lúc thì cười như tự giễu, “Anh thật sự già rồi.
53 “Đinh linh linh!!” Tiếng chuông cửa đột ngột reo lên, Hạng Ý chuyển mắt, nhìn thấy Mạc Bắc đi về phía cửa. Bình thản tháo kính râm xuống, tùy tiện đặt trên bàn sách, Hạng Ý đi theo Mạc Bắc ra mở cửa.
54 Khó được biển êm gió lặng, trên đường đi gần như không gặp phải trắc trở nào, từ đằng xa A Lẫm đã trông thấy Mạc Bắc đứng trên bến tàu nhìn xung quanh, cơ thể mệt mỏi nhiều ngày nay thoáng chốc có chút sức lực.
55
Hải vực quốc tế, vùng biển Caribe, hai chiếc chiến hạm giống như đúc từ từ tiến gần nhau.
Trên đài cao, xuyên qua ống nhòm hắn quan sát người đàn ông đang yên tĩnh nằm trên ghế dài phía bên kia, càng lúc càng nhíu chặt mày.
56 Khi A Lẫm tỉnh lại cảm thấy choáng váng nặng nề cả một giờ, mở to mắt nhìn trần nhà trắng xóa, hắn chợt có ảo giác như đang lơ lửng trên không. Đến khi có một tiếng động nhỏ vang lên bên tai, hắn mới nghiêm mặt hơi nghiêng đầu nhìn qua.
57 Giọng Lăng Diệc Phong rất yếu, nhưng từng chữ lại như búa tạ liên tục đập vào tim hắn, Mạc Lẫm bỗng cảm thấy trước mắt mơ màng, tựa như trở lại hơn mười năm trước, đêm đầu tiên hắn cùng người này, giọng của y vẫn như vậy, trầm thấp, mang theo mỉm cười ghé vào bên tai hắn thủ thỉ.
58 Mùa đông ở Châu Âu lạnh hơn rất nhiều so với Tam Giác Vàng, Mạc Bắc và Hạng Ý vốn quen với khí hậu nhiệt đới, hiện tại vừa xuống máy bay có chút lạnh cóng chịu không nổi.
59 Thời điểm tỉnh lại Mạc Bắc thấy mình đang nằm trong phòng bệnh, cơ thể yếu ớt vô lực, ngay cả mắt cũng khó để mở, đến khi tầm nhìn từ từ rõ ràng, hắn mới nhìn thấy bên cạnh còn có một người đang ngồi, vóc dáng cao lớn, đôi mắt tràn đầy tơ máu, nhìn hắn chăm chú không chớp mắt.
60 Hoàng hôn đỏ thẫm chiếu xuống phần còn lại của sân vườn xơ xác, máu đỏ ồ ạt chảy ra từ đống thi thể, trong sân mười người may mắn còn sống sót toàn thân cũng đẫm máu, người đàn ông cầm đầu lặng yên đứng đấy, tròng mắt đen phủ lên ánh chiều tà.