61
Mạc Bắc sửng sốt ước chừng ba giây, ánh mắt tràn ngập mông lung nhìn vào Tháp Tu Á.
Gã vừa mới nói… Sở Mặc?
Mạc Bắc đứng sững sờ, đầu óc còn chưa kịp phản ứng lại, thế nhưng không biết vì sao, cả người bỗng nhiên cảm thấy rét lạnh.
62
“Tôi sẽ nói cho các người biết… Ổ cứng HDD… Ở nơi nào. ”
Mạc Bắc vừa dứt lời, mọi người trong phòng có chút không rõ, Sở Mặc sững sờ hồi lâu mới cau mày nói, “Nói cho bọn tao biết?”
Cánh tay Mạc Bắc run run, hắn cố gắng vịn lấy thành ghế, chầm chậm ngồi thẳng dậy.
63 Bọn họ trở lại mật thất, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh. Từ lúc bắt đầu Hạng Ý vẫn luôn ôm chặt lấy Mạc Bắc, toàn thân đều bao bọc người này, một chút cũng không rời.
64
“A!”
Một cơn đau kinh khủng ập đến, đầu óc choáng váng giống như bị ai đập mạnh vào. Karo đột ngột trợn mắt, thẫn thờ nhìn lên trần nhà, hít thở dồn dập.
65 Đoàn Đoàn lao đi rất nhanh, Nhan Lập khả chạy sát sau lưng nó, không dám nghỉ chân dù chỉ một chút. Chạy được một lát nó ngừng lại, Đoàn Đoàn vừa ngửi mùi đánh hơi, vừa quay đầu lại kêu gào.
66
Đêm khuya, ánh trăng lành lạnh.
Căn phòng lạnh lẽo, vách tường trắng bệch. Thời gian như đang dừng lại tại giờ phút này, trái tim rõ ràng vẫn còn đập, nhưng không hề cảm thấy có chút sức sống nào, lạnh buốt nặng nề, giống như có một tảng đá lớn trong lồng ngực, từng lần đập vào lục phủ ngũ tạng đã sớm chết lặng.
67
Hạng Lê ngơ ngác nhìn y, cả buổi cũng không lấy lại tinh thần.
Nhan Lập Khả mở to hai mắt, do dự một chút, lại nhẹ giọng hỏi, “Xin lỗi, tôi… Hình như không nhớ được…” Cổ tay gầy gò di chuyển, y cố sức đưa tay chạm vào bàn tay của Hạng Lê đang để bên giường, “Việc này…”
Hạng Lê mạnh mẽ hoàn hồn, mắt mở thật lớn, bờ môi run run.
68
Nhan Lập Khả ngây ngốc một lúc mới bất chợt bừng tỉnh, vội vã quay người gấp gáp nói, “Y, y có phản ứng!”
Nhưng Hạng Lê đứng phía sau như đang ngẩn người, ánh mắt phức tạp nhìn vào cậu, trong mắt ẩn chứa thứ cảm xúc cậu không hiểu được.
69
Thân thể chìm nổi trong đau đớn, trái tim như dần dần trở nên im lìm, đến cả hít thở cũng trở thành một việc mất sức vô cùng.
Trước mắt hoàn toàn tối đen, cậu chạy bôn ba không ngừng trong bóng tối, cậu có cảm giác, có thứ gì đó vô cùng quan trọng đã bị cậu đánh mất.
70
Hạng Ý thất thần thật lâu.
Miệng vết thương có cảm giác man mát, giữa hơi thở là mùi hương thanh đạm, trên da thịt là xúc cảm mềm mại… Hết thảy đều quen thuộc đến như vậy, quen thuộc giống như đang nằm mơ, khiến cho y không dám nhắm mắt lại.
71 Thời điểm Hạng Ý xuống máy bay, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm đến xuất thần. Âu Dạng ở phía sau gọi cậu cả buổi, cậu mới yên lặng thu hồi tầm mắt, quay người ngồi vào trong xe của hắn.
72 Monteria là một thành phố nhỏ, quanh năm suốt tháng đều không có tin tức gì chấn động, nhưng mấy ngày gần đây khắp các tờ báo và tạp chí ở Châu Mỹ Latin đều liên tiếp xuất hiện danh từ này, làm cho người dân ở Mỹ Latin trong thời gian ngắn đã nhớ kỹ cái tên bốn chữ Monteria.
73
Chỉ là chạm nhẹ hai cánh môi cũng đủ khiến cho cậu cảm thấy giật run người.
Nhan Lập Khả trợn to hai mắt, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.
Hạng Ý bình thản quan sát cậu, đôi mắt đen óng cong lên, tựa như đang cười.
74 Cứ như vậy, Nhan Lập Khả ở lại trong trang viên của Hạng Ý, có một lần Hạng Ý hỏi cậu rốt cuộc đến Tam Giác Bạc để làm gì, kết quả là tên kia ấp a ấp úng, cả buổi cũng không nói ra được cái lý do, cuối cùng chỉ lấy cái lý do què quặt là nhớ y để qua loa biện hộ.
75
Hạng Ý tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong phòng ngủ, y thất thần nhìn vào trần nhà thật lâu, đầu óc mơ màng từ từ tỉnh táo lại.
Đã một năm, thế nhưng vẫn còn mơ thấy người kia.
76 Hạng Ý hoảng hốt như nghe được cái gì đó, nhưng lại nghe không rõ, chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên co rút một cái, vô thức ôm chặt lấy người trong ngực.
77
“Vị tiên sinh này, ngài có thể phiền lòng dịch sang một chút được không, ngài che hết ánh nắng của tôi. ”
Một câu vô cùng bình thường, nhưng không hiểu sao, Nhan Lập Khả cảm thấy ánh mắt của người này nhìn mình có chút ngây ngẩn, cặp mắt màu đen sắc bén nhìn cậu chằm chằm, làm cho cậu cảm thấy không được tự nhiên, đành phải chống người đứng dậy.
78 Nói là thu xếp hành lý nhưng thực chất cũng không có gì để thu xếp, lúc đến đây Nhan Lập Khả cũng không mang theo hành lý, chỉ cầm theo một chiếc túi nhỏ, bên trong đựng một số sách và quần áo.
79 Vài giây như vậy trôi qua, Hạng Ý cảm thấy trái tim mình như bị ai đó dùng thủy tinh tàn bạo đâm một nhát. Còn chưa kịp hiểu vì sao lại có cảm giác đau lòng này, đôi mắt màu đen đã vô thức híp lại, giọng trầm xuống.
80
han Lập Khả ngẩn người, bối rối mở lớn hai mắt, “Anh biết tôi sao?”
Da Mỗ bị câu hỏi này làm cho nghẹn họng, đờ người một lúc mới nghiến răng chuyển mắt, “Ngại quá, nhận lầm người.