241 “Vâng. ” Cô mỉm cười, thuần thục đeo cravat cho hắn, sau đó chỉnh trang quần áo của hắn cho ngay ngắn. “Anh cực kì thích món quà này!” Sự hạnh phúc tỏa đầyquanh người hắn.
242 Chu Hiếu Linh thấy tình hình như vậy thì không dám nói gì Tiểu Lý nữa, nhưng mọi người vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục gào thét “Cút đi…… Đồ đáng ghét…… Mau cút đi…… Trở về với lão già tình nhân của cô mà khóc lóc kể tội chúng tôi đi…… Bảo ông ta đuổi việc chúng tôi hết đi……”“Các người…… Các người như vậy là vu khống……” Sắc mặt Chu Hiếu Linh càng lúc càng trắng bệch, cả người đều run lên.
243 “Bây giờ tôi sẽ đến công ty các anh. ” Cô không đợi hắn nói nữa, nhanh chóng cắt điện thoại. Cô có 1 giờ để nghỉ trưa, cô không tin bọn họ họp mà không nghỉ trưa.
244 “Đừng vội, để anh đưa em đi. ” Hắn cầm chìa khóa xe, dắtcô xuống lầu, cho dù trong lòng hắn trăm ngàn lần không muốn người hắnyêu đã có thai còn phải sấp sấp ngửa ngửa đi làm.
245 Ngay cả trợ lý Hoàng còn nghĩ như vậy, xem ra Chu Hiếu Linh thật sự thê thảm rồi “Tôi biết rồi, cô đi làm việc đi. ”Trợ lý Hoàng vừa ra khỏi văn phòng không lâu thì di động của cô vang lên.
246 “Nếu tất cả mọi chuyện năm đó đều do ông ta bày ra…. ”Hắn nghiến răng nghiến lợi “Ông ta nhất định sẽ phải gánh trách nhiệm!Trịnh Trác nói bên trong có chứng cứ, vì vậy anh nghĩ có lẽ hung thủthực sự chính là lão hồ ly Lăng Chính Đào…”Cô thở dài, cúi đầu nhìn bao da trên tay.
247 “Thiệu Văn nói ông ấy vừa đến khách sạn thì Bích San –mẹ con đã tới rồi. Bà ấy nghĩ Thiệu Văn phản bội, cãi nhau ầm ĩ vớiThiệu Văn. Xảo Kì tận lực giải thích, nhưng bà ấy không nghe.
248 Cô ngồi vào trong xe, để hắn cúi người qua thắt dây antoàn cho cô. Đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, cô nói “Hàn, embiết gần đây anh rất bận, tầm 12 giờ em sẽ qua công ty anh, sau đó mìnhcùng tới tiệc chúc mừng nha!”“Được, anh sẽ ở công ty chờ em.
249 Gương mặt lạnh lùng với những đường nét nam tính khôngchê vào đâu được, đôi mắt hẹp dài vừa có vẻ đạm mạc, lại có vẻ hạnhphúc, bộ âu phục màu đen vừa vặn bao lấy thân hình cường tráng thon dài, Doãn Lạc Hàn mang vẻ cao quý vương giả bẩm sinh, chẳng mấy chốc đã thuhút ánh mắt của những người xung quanh…Mà người hắn đang khoác tay lại chính là đối tượng đangđược bàn luận – Lăng Mân Huyên.
250 Bất ngờ? Mắt Mân Huyên sáng rực… Là Chính Vũ sao? Có thể không? Nếu cùng trở về với Chỉ Dao, có phải đồng nghĩa với việc ChínhVũ và Chỉ Dao………Cô vừa nghĩ được như vậy, bỗng nhiên thấy một người đilên khán đài, gương mặt soái khí quen thuộc, dáng người công tử thon dài cao ngạo… Người này nếu không phải Chính Vũ thì còn có thể là ai!“Vị này là tổng giám đốc đương nhiệm của Kim thị, vừa trở về từ Hàn Quốc – Kim Chính Vũ tiên sinh……”Dưới khán đài vang lên tiếng mọi người xầm xì.
251 “Thật ra bọn mình……” Chỉ Dao chuyển ánh mắt về phía Doãn Lạc Hàn, nhưng cô chưa kịp nói hết câu đã bị Chính Vũ cướp lời“Vốn dĩ chúng tôi định mấy ngày nữa mới về, nhưng có người một giây cũng chờ không được, liên tục gọi điện thoại giục, nên chúng tôi phải vộivội vàng vàng về ngay!”Khi Chính Vũ nói còn cười cười nháy mắt nhìn Doãn LạcHàn, Mân Huyên không khó đoán ra “có người” mà Chính Vũ nói đến là ai.
252 “Chỉ Dao……” Mân Huyên kích động muốn tiến lại gần, nhưng bị Doãn Lạc Hàn giữ lại. “Tao đã bảo chúng mày không được lại gần, có nghe thấyhay không? Nếu không đừng trách tao độc ác……” Lăng Chính Đào lúc nàytrông vô cùng rách rưới và hèn hạ.
253 “Đồ ngu!” Lăng Chính Đào cũng gào lớn “Vừa rồi cô thăm dò kiểu gìvậy, lại bảo Lăng Mân Huyên đang ra cửa sau, làm tôi mất thời gian…. ”Thì ra lần bắt cóc này đã được bọn họ chuẩn bị từ trước.
254 “Tao là chú của nó, dạy bảo nó cũng là chuyện đương nhiên!” Lăng Chính Đào cười hung tợn “Doãn Lạc Hàn, lập tức bảo Kim Chính Vũ xuống xe chuẩn bị tiền đi, sau đó một mình mày đến địa điểm đã hẹn giao tiền, rõ chưa?!”“Ông phải đảm bảo về sự an toàn của cô ấy.
255 Sau khi Mân Huyên nhảy ra khỏi xe, phản ứng đầu tiênchính là bảo vệ bụng, nhưng hai tay bị trói sau lưng, cô đành phải cođầu gối lại, cuộn tròn như con tôm ném mình ra ngoài, lăn lông lốc trênmặt đường.
256 “A, sao tôi lại không để ý cơ chứ!” Quản gia vỗ trán một cái, mừng rỡ kêu “Lão gia, thiếu gia tha thứ cho ngài rồi……… Cậu ấy vừa mới gọi ngài……”“Đúng vậy… rốt cục tôi cũng đợi được ngày này… rốt cụcnó cũng gọi tôi một tiếng “Bố”… Tôi cứ tưởng cho đến khi nằm vào quantài tôi cũng không được nghe nó gọi là bố, không ngờ… Thật không ngờ…Cuối cùng nó cũng……”Doãn Lương Kiến nhất thời không kìm nén được cảm xúc, từng giọt lệ đua nhau lăn tròn trên gò má già nua.
257 “Thì ra là chuyện này…” Doãn Lương Kiến dài giọng, liếc mắt qua Chính Vũ. Chính Vũ có vẻ không hiểu, mà Mân Huyên và Chỉ Dao cũngngơ ngác. Chỉ Dao nhanh mồm nhanh miệng liền hỏi “Ý bác là gì? Có chuyện gì liên quan đến Chính Vũ mà bọn con còn chưa biết sao? Hay anh ấykhông phải con ruột của bố mẹ anh ấy……”“Chỉ Dao!” Mân Huyên vội cắt lời tiểu nha đầu Chỉ Dao đang nói lung tung.
258 Một tháng sau, thạch cao bó trên tay Mân Huyên đã được tháo bỏ, quảnhiên như bác sĩ nói, tay cô đã hoàn toàn bình phục, giờ chỉ còn lochuẩn bị cho hôn lễ.
259 - Phòng nghỉ sau lễ đường -Mân Huyên và Chỉ Dao mặc váy cưới ngồi trước gương để hai chuyên viên trang điểm làm việc. Còn nửa giờ nữa là hôn lễ bắt đầu, hai cô tranh thủ ngồi nói chuyện phiếm.
260 Chùm đèn swarovski treo trên trần phòng tỏa ra thứ ánh sáng long lanh như pha lê, sang trọng mà đầy quyến rũ mê hoặc. Ánh nắng của buổi sớm từ bên ngoài cố len qua tấm rèm ở khung cửa sổ lớn càng khiến không gian thêm vài phần thanh thoát, trong trẻo.