221 Edit by CeCeNguồn: cindycandy218. wordpress“Cheers!” Cô chạm ly, nhấp một ngụm rượu…. Mùi vị ngọt ngào của rượu lan tỏa trong miệng cô, tràn đầy cả trong lòng cô….
222 Edit by CeCeNguồn: cindycandy218. wordpressCô sững lại, bàn tay đang cầm viên thuốc run run, muốn giấu viên thuốc đi, nhưng đôi tay lại không nghe lời cô, cả người như bị đứng hình.
223 Edit by CeCeCô úp mặt vào trong ngực hắn. Một lúc lâu sau, cô mớibình tĩnh lại được, chỉ còn thút thít. Hắn vẫn vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàngnói “Huyên, mau đi sắp hành lý đi em.
224 Edit by CeCeBốn ngày sau –Một thân ảnh cao lớn, theo sau là vài trợ lý vội vã rakhỏi sân bay đi tới một chiếc Cadillac. Từ Bang từ trong xe cung kính đi ra mở cửa xe cho Doãn Lạc Hàn.
225 Cô đi nhanh tới tòa soạn, thấy đồng nghiệp không hẹn mà cùng chiếu đến cô một ánh mắt khác thường. Cô băn khoăn quét ánh mắt đến bàn làm việc của Chu Hiếu Linh, thấy khôngcó ai ở đó, không biết có phải lại có chuyện gì với cô gái này rồikhông….
226 Cô nói trơn tru như vậy, hơn nữa còn cố ý nhấn mạnh vào bốn chữ “cấp trên cấp dưới” khiến Chu Hiếu Linh đỏ mặt tía tai “Cô……”Mân Huyên cúi đầu tiếp tục nhìn văn kiện, trên miệng lại nở một nụ cười kín đáo.
227 “Không sao, em có phải trẻ con đâu mà ngã…. ” Cô cúi đầunhìn đôi giày cao gót dưới chân cô mua khi đi dạo phố ở Luân Đôn – đôigiày mà cô cực kì thích.
228 Cô vừa ra khỏi toilet đã thấy Doãn Lạc Hàn đang dựa lưng vào tường đứng đợi ở bên ngoài. Vừa thấy cô ra, hắn lo lắng chạy tới đỡ cô, vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô “Sao rồi? Có đỡ hơn chưa?”Cô vỗ vỗ ngực, cười lắc đầu “Em không sao đâu, chắc là tại ăn lung tung trên máy bay.
229 Mân Huyên không nói gì, chỉ mỉm cười. Nếu cô ta đã thích diễn trò đến như vậy, vậy cô cũng để cho cô ta diễn. Ban nãy Chu HiếuLinh nói nhà cô ta có tới bảy cái khách sạn, nhưng cô nghĩ không phảinhư vậy, bởi nếu cô ta đã là thiên kim đại tiểu thư thì sao còn phảichịu khổ làm việc ở tòa soạn này?Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều về việc đó bởi cô còn đang bận tâm nên hỏi bố nuôi như thế nào khi đến bệnh viện một lát nữa.
230 Cô vừa chạy ra khỏi phòng bệnh thì bắt gặp một dángngười cúi đầu ngồi yên lặng ở ngoài, vài sợt tóc nâu nâu vương trên trán che khuất đôi mắt khiến khuôn mặt tuấn tú dường như phảng phất nỗibuồn.
231 Hắn không để ý cô đã thở phì phì bỏ đi, vừa ấn nút nghe, không đợi đầu dây bên kia nói gì, hắn đã gầm nhẹ “Chết tiệt! Chu HiếuLinh, không phải tôi đã cấm cô gọi cho tôi rồi hay sao?! Những gì tôi nợ cô tôi đã trả hết, sau này cô còn tiếp tục làm phiền tôi thì đừng trách tôi không khách khí.
232 Ôn Nhược Nhàn mời cô ngồi trên sofa còn mình xoay ngườivào bếp pha café. Cô nhìn ngắm xung quanh… Căn hộ này rất đẹp, phải gấpđôi căn hộ mà Doãn Lạc Hàn và cô ở chung trước đây.
233 Cô quay đầu lao vào vòng tay hắn đang dang rộng sẵn chờcô, cọ cọ đầu trong lòng hắn, trách cứ “Sao anh không nói cho em biếtchuyện của Chu Hiếu Linh… để em hiểu lầm anh….
234 Cô xoay người, mắt nhắm mắt mở lười biếng nhìn về phíađồng hồ, mí mắt vô lực khép lại, sau đó lại đột nhiên mở ra, trừng mắtnhìn đồng hồ. Chết rồi, đã tám rưỡi rồi! Cô bật dậy như bị cháy mông,bên cạnh đã không còn ai.
235 Xuống đến đại sảnh, nghe phía sau có người gọi tên mình, cô xoay người, thấy Tích Vân đang ở phía sau chạy về phía cô “MânHuyên, đợi tôi với, cô đi ăn à?”“Ừ, cùng đi đi.
236 – Văn phòng xã trưởng –Mân Huyên ngồi trước bàn làm việc, lật xem tư liệu LâmHạo Ngôn đưa cho cô. Thì ra là công ty đang thuê quảng cáo ở trang nhấtvà trang hai của Thuần Mỹ là một công ty xe hơi khá nổi tiếng, thời hạnhợp đồng thuê quảng cáo là ba năm, mà bây giờ hợp đồng đã chuẩn bị hếthạn…Cô ngẩng đầu hỏi Lâm Hạo Ngôn “Xã trưởng, vậy đã hỏi xem công ty đó có định tiếp tục thuê quảng cáo nữa hay không chưa?”Lâm Hạo Ngôn hơi nhíu mày thở dài “Cuối tuần trướctrưởng phòng quảng cáo gọi cho họ thông báo sắp hết hạn hợp đồng, hỏi họ có muốn thuê quảng cáo nữa hay không, họ lại nói nếu giảm 30% phí thuêthì sẽ suy nghĩ.
237 Lâm Hạo Ngôn đương nhiên không có ý kiến gì, còn quản lý Tất và mấy trợ thủ vây quanh cùng nhau nhỏ giọng bàn bạc. Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.
238 Về lý mà nói, Doãn Lạc Hàn không thể biết được chuyệnnày, nhưng giờ phút này hắn lại đang nói về chuyện đó, hơn nữa lại cònnói đúng 147 vạn 3 ngàn không sai một chữ nào.
239 Cô từ từ mở mắt. Cô đang nằm trong một căn phòng xa lạ, tất cả mọithứ xung quanh đều là màu trắng. Nơi này hình như là bệnh viện…Sao lại như vậy? Sao cô lại ở bệnh viện được? Cô cố ngồi dậy, kí ứctừ từ trở về… Cô thấy mình trong phòng họp của L&K… sau đó cô độtnhiên cảm thấy choáng váng, cuối cùng trước mắt chỉ toàn là màu đen…Hình như cô bị ngất xỉu…Chỉ là ngồi đàm phán vài giờ mà cũng bị ngất xỉu, xem ra cô đã quáchiều chuộng bản thân mình rồi… Cô thở dài xuống giường, đi ra khỏiphòng bệnh.
240 Trên bàn ăn tối chỉ có cô và Doãn Lạc Hàn. Quản gia nóilão gia đang ở trong phòng chọn ngày, bảo họ cứ ăn cơm trước đi. Nhưngđến khi hai người họ ăn xong rồi, Doãn Lương Kiến vẫn chưa xuống ăn.