Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký Chương 93: Chương 73
Chương trước: Chương 92: Chương 72
Mai Vô Quá trở lại phủ, thấy Lạc Lạc đã sớm mặc đồ ngủ, chần chừ một chút liền tính rời đi, Lạc Lạc cảm thấy kỳ lạ, kéo hắn lại hỏi không ngừng, dứt khoát không ăn không uống uy hiếp ép hỏi hồi lâu, mới hỏi được thì ra có người muốn gọi mình đi. Lạc Lạc biết sự tình trọng đại, huống hồ đi nhiều một chút đối với phụ nữ có thai cũng tốt, vì vậy gấp rút đứng dậy thay y phục, vội muốn đi cùng Mai Vô Quá.
“Bảo bối, uất ức muội rồi.” Trong lòng Mai Vô Quá cực kỳ hận chủ đình Vương, lại cảm thấy có lỗi với Lạc Lạc.
“Chuyện này có gì mà uất ức, đốc chủ Đông xưởng đại danh đỉnh đỉnh, muội thật sự muốn gặp một lần.” Lời Lạc Lạc nói không giả dối, trong thế giới hiện đại mới nghe ngóng được đôi câu vài lời về Đông xưởng, làm bản thân tràn ngập tò mò đối với đoạn lịch sử này cùng với nhân vật bên trong nó.
Lúc trước bởi vì Mai Vô Quá sẽ trở về muộn, nên Lạc Lạc nhàn rỗi không có gì làm mới lên giường nghỉ ngơi, hiện tại đối với nàng mà nói, chính là thời điểm lên đèn rực rỡ, vì vậy vui mừng phấn khởi theo sát Mai Vô Quá ra cửa.
Lúc hai người trở lại chủ đình Vương phủ, bữa tiệc đã bắt đầu, hai tiểu nha hoàn tiến lại chia nhau dẫn Lạc Lạc và Mai Vô Quá ngồi vào vị trí của mình, cũng báo cho Mai Vô Quá rằng hiện tại Hạ đốc chủ đang có chuyện, báo một lát nũa sẽ gặp mặt phu nhân của hắn.
Nhìn Lạc Lạc mang theo nha hoàn cận thân đi sau nha hoàn dẫn đường, Mai Vô Quá trầm mặc ngồi vào chỗ.
Lạc Lạc theo tiểu nha hoàn qua một cái nguyệt môn, Từ Kiêu Đình và Lý Thừa Khoan từ bên kia đi tới. Lý Thừa Khoan quen làm đèn lồng rồi, nói đôi câu khách khí với Lạc Lạc, liền dùng ánh mắt bảo nha hoàn của mình lui xuống.
“Làm gì vậy? Lén lén lút lút gây chú ý người khác.” Lạc Lạc có chút lo lắng.
“Không sao, ta đều đuổi đi hết, ôi, bằng hữu nhiều năm, muốn gặp mặt trò chuyện cũng thật khó.” Lý Thừa Khoan nói.
“Đây là, thuốc cha ta phối, an thần hộ thai, nàng cầm theo.” Từ Kiêu Đình lộ nét cô đơn trên mặt, đặt một túi thơm màu hồng cánh sen lên tay Lạc Lạc.
“Không được, ta, ta rất khỏe, vẫn là…” Lạc Lạc sợ người khác chế nhạo, trên mặt không yên, lui về phía sau một bước.
“Lương y như từ mẫu, cha ta cũng từng xem bệnh cho nàng, một chút tâm ý của ông ấy, nàng đừng từ chối.” Từ Kiêu Đình biết nàng sẽ không chịu nhận đồ mình đưa, cho nên mang cha mình ra nói.
“Đúng đấy, Từ tiên sinh y thuật cao minh, tặng thì ngươi cứ cầm lấy, Từ tiên sinh tặng nhất định phải nhận, giải thích rõ ngươi cần vật này, người xem bệnh cho nương tử của ta, quả thật linh nghiệm.” Lý Thừa Khoan không biết tình ý hai người, chỉ nói Lạc Lạc câu nệ. “Ngày xưa tự do tự tại như vậy, tại sao thành thân xong trở nên thật dài dòng.”
“Như thế thì, thay ta cám ơn Từ bá phụ.” Lạc Lạc nhìn thấy một tia cô đơn trong mắt Từ Kiêu Đình, không đành lòng nhìn lại, vội vàng cúi đầu.
“Ta muốn đi xem thân thể nương tử ta có thoải mái không, sau đó còn phải ra chúc tổ phụ nữa.” Lý Thừa Khoan thúc giục Từ Kiêu Đình: “Có đi hay không, ta đi đây này.”
“Cái người này mới cưới nương tử chính đầu* mấy ngày, không nên để ý tới một thiếp thất như thế, chỉ sợ khiến phu nhân ngươi thương tâm thôi.” Trong lòng Từ Kiêu Đình khó chịu, tìm lý do xem thường Lý Thừa Khoan, thiếp thất mang thai này chính là nữ nhi Lý tri phủ Lý Thu Sương.
(Nương tử chính đầu: vợ chính thức.)
“Cái gì mà phu nhân thiếp thất, ta tự biết có thích hay không, cả đời này có thể có bao người trong lòng, không mau thương một chút, về sau ngươi sẽ phải hối hận.” Lý Thừa Khoan không phục nói: “Ta cũng là do thiếp thất sinh ra, Lý Thừa Ích cũng là thiếp thất sinh, cũng đều là tôn nhi của tổ phụ.”
“Được rồi, hai người các ngươi đừng tranh cãi nữa, còn muốn cãi vã thì đến chỗ nào khác mà làm.” Lạc Lạc đứng quá lâu khiến eo có chút mỏi nhừ, vừa đỡ vừa nói.
“Được được, không tranh cãi, nàng mau ngồi vào bàn đi, cẩn thận thân thể.” Từ Kiêu Đình để ý tới vẻ mệt mỏi của nàng, định đưa tay ra đỡ, cuối cùng đành rụt trở về.
Nha hoàn đỡ Lạc Lạc đi phía trước. Lạc Lạc cầm túi thơm trong tay, một cỗ hương thơm tràn ra vây quanh cả người, thầm thì nói với người bình tâm ngưng thần. Từ Kiêu Đình ở phía sau, chăm chú nhìn bóng lưng của nàng, cảm thấy trong ngực có chút đau thương bóp nghẹt.
Lạc Lạc được an bài ở bàn dãy thứ hai phía đông, bàn này đều là phụ nữ có thai, đoán là chuẩn bị thức ăn cho gia quyến có thai, cho nên cũng không phân địa vị cao thấp, phu gia* từ quan nhị phẩm tới ngũ phẩm đều có. Vừa mới ngồi xuống, bỗng thấy Lý Thu Sương từ bên ngoài bình phong được nha hoàn đỡ đi vào.
(Phu gia: gia đình, chồng.)
Phụ nữ có thai nhà Vương phủ đều muốn tới chúc thọ, Lạc Lạc cũng không không cảm thấy rằng chủ đình Vương làm người khác khó dễ. Lý Thu Sương vẫn thanh nhã xinh đẹp như cũ, nhìn thấy Lạc Lạc liền chạy thẳng tới, tìm chỗ bên cạnh ngồi xuống, cực kỳ nhiệt tình kéo tay của nàng nói: “Muội tới rồi, lát nữa hàn huyên cùng tỷ, tỷ thật sự buồn chán.”
“Phu quân ngươi quan tâm ngươi như thế,

Xem tiếp: Chương 94: Chương 74