Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký Chương 89: Chương 69
Chương trước: Chương 88: Chương 68
“Tiểu thư, tiểu thiếu gia, đừng nên nói nữa.” Lão ni cô vừa rồi xông vào phòng, ôm lấy bả vai ni cô gầy gò khóc, sau đó quỳ trước Mai Vô Quá, lôi kéo góc áo của hắn nói: “Tiểu thư bị kẻ cưỡng gian, vốn định chết đi, nhưng không bỏ được thai nhi trong bụng, vì vậy sinh hạ người nuôi mấy năm. Nhưng dù sao bà ấy cũng là người băng thanh ngọc khiết* không thể chịu được chuyện này, bà ấy không muốn nhớ tới chuyện trước kia, tiểu thiếu gia người đừng nói nữa, hãy để cho nương của ngươi sống qua những năm tháng thoải mái. Người phải chịu khổ cực, thật sự nàng không hay biết, nào ai đoán được những tên súc sinh kia lại đối xử với một đứa trẻ như vậy. Hiện tại bà ấy đã xuất gia nhiều năm chính là không muốn nhớ tới chuyện trước kia.”
(Băng thanh ngọc khiết: trong sạch như băng.)
Mai Vô Quá nhớ tới thân nương của mình bị cha mình ép buộc, trái tim không nhịn được dâng lên một tia đau xót. Bất giác lệ nhòe hàng mi, nhìn người kia vẫn lạnh nhạt như cũ ngồi xuống, đột nhiên đau đớn như bị ngàn mũi tên đâm vào tim.
Lúc Mai Vô Quá rời khỏi phòng, tên râu quai nón chẳng biết đã biến đâu mất, có lẽ thừa dịp lúc bên trong nhà rối loạn mà chạy trốn. Lúc này Mai Vô Quá không còn lòng dạ nào nghĩ đến cái khác, chỉ cảm thấy bản thân như tia khói xanh vô hình, hoặc là chiếc lá vàng lẻ loi trong gió bão.
Mai Vô Quá phi thân trong rừng không ngừng cho đến khi kiệt sức, dựa vào thân cây thở dốc. Chẳng biết từ lúc nào trên mu bàn tay chồng chất vết thương bị chà xước, nhưng chẳng hề cảm thấy đau. Có lẽ là quá khứ bi thương trong lòng đã che mờ, hoặc có lẽ bản thân đã không biết cái gì gọi là đau đớn nữa rồi.
Mở thi trước một ngày, Từ gia gióng trống khua chiêng bắt đầu tế tổ, Lạc Lạc và Từ Kiêu Đình lật tung toàn bộ phòng của Từ tam thiếu gia một lần trước đó một ngày nhưng không phát hiện bất thường, chẳng lẽ Từ tam thiếu gia là chính nhân quân tử, hai người đoán lầm? Hai mắt thâm quầng nhìn chăm chú, Lạc Lạc đứng trước tổ phần Từ gia theo mọi người vái lạy.
Từ Kiêu Đình cũng là người Từ gia, tất nhiên đứng ở phía trước, nghi thức phức tạp không cần kể tường tận, tới lúc tất cả mọi người sức cùng lực kiệt, Từ Kiêu Đình không biết làm sao lại chạy đến bên cạnh Lạc Lạc, làm bộ như nhìn về phía trước, trong miệng nhỏ giọng thì thầm: “Kỳ quái, chẳng lẽ tên kia học nổi?”
“Ta thấy không có vấn đề gì cả, hắn sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc này đâu.” Lạc Lạc đảo mắt vòng quanh nói: “Ta cũng không cần đi nữa.”
“Nàng thật tệ, biết Từ tam thiếu gia sẽ không gây rắc rối cho nàng thì ngay lập tức rút lui. Ta làm không được, người kia trách tội, nàng chịu nhìn ta chịu phạt?” Từ Kiêu Đình giả bộ đáng thương nhìn Lạc Lạc.
Lập tức Lạc Lạc không còn lời để nói, giúp người phải giúp đến cùng, tóm lại bằng hữu cùng cuộc. Mặc dù nàng biết bản thân sẽ không có tác dụng gì, nhưng thêm một người vẫn có lợi hơn, huống chi mình còn là yêu tinh nhỏ làm mưa làm gió tại trường thi mấy năm, có thủ đoạn nào chưa thử, từng một lần bị lão sư báo cáo về nhà, còn bị Lý ca ca đánh một trận.
Lạc Lạc đang suy nghĩ nhớ về thủ đoạn gian lận trước kia của mình, lại suy đoán đến phương pháp gian lận tại cổ đại thì nghi thức bên kia đã tiến hành đến bước kế tiếp rồi.
Chỉ thấy một người dáng dấp đạo sĩ cầm phất trần, một tay khác nắm mấy miếng đồ vật có hình dạng giống xương cá ném lên không trung. Đợi đến lúc rơi xuống đất, thì gọi Từ tam thiếu gia đứng nghiêm trang một bên, đạo sĩ kia còn chưa kịp mở miệng, bỗng một người hô to: “Mau, mau nhìn, tổ phần bốc khói xanh rồi.”
Lạc Lạc kéo đầu nhìn, chỉ thấy phía sau tổ phần Từ gia dường như có khói đốt đồ bỏ đi bốc ^dd%leq@uy?d>on lên, không cho là đúng quay đầu nhìn Từ Kiêu Đình đứng một bên, khinh bỉ nói: “Ngươi vừa thì thầm với gã sai vặt vài câu có phải là dặn dò hắn đi làm?”
“Ý đồ mang điềm lành tới, điềm lành thôi, làm cho mọi người đều vui vẻ.” Từ Kiêu Đình thấy bị vạch trần, có chút ngượng ngùng gãi đầu gãi tai.
“Ngươi thật sự đủ rảnh rỗi, ngộ nhỡ có người đi ra đằng sau nhìn thì thế nào?” Lạc Lạc bất đắc dĩ nói.
“Yên tâm, chuyện như vậy trong lòng mọi người đều rõ, sẽ không có người nào đi ra sau nhìn đâu, chạm vào điềm xui của Từ đại nhân sẽ không có kết quả tốt.” Từ Kiêu Đình tỏ vẻ không quan tâm nói.
Tinh thần mọi người trong phút chốc sục sôi, quả nhiên đều là giỏi lừa mình dối người, đạo sĩ kia không biết đang nói mấy điều gì đó làm cho nhóm đại gia lớn tiếng reo hò.
Lạy tổ tiên, đám đại gia hô vang ha ha rồi trở về bên trong phủ, tiến vào chính đường bắt đầu cúng bái thần.
Người Trung Quốc kỳ lạ nhất chính là ở chỗ chuyện gì cũng có thể tìm ra một vị thần tiên đối ứng chịu trách nhiệm, ví dụ như ăn cơm có Táo Quân, hôn nhân có Nguyệt Lão, đại gia có Chiến Thần, Lạc Lạc không tử tế nghĩ có

Xem tiếp: Chương 90: Chương 70