Đợi tiếng nước bên trong dứt hắn, Mai Vô Quá một lần nữa đi tới dưới cửa sổ. Màn đêm yên tĩnh, trong phòng là ‘Thập Bát mô’ chân thực, Mai Vô Quá nghe tiếng thở dồn dập đứt quãng của nam nhân cùng tiếng rên bị kiềm nén của cô gái, thỉnh thoảng còn có tiếng bàn tay vỗ lên nữ tử, tiếng giường gỗ kẽo kẹt kẽo kẹt.
Mai Vô Quá hậm hực, nhảy qua tường viện, chạy về nhà.
Lạc Lạc nóng lòng theo Từ Kiêu Đình tới phố tây, tiếng vó ngựa vang trong đêm tối tĩnh lặng, người đi đường thưa thớt đôi lúc quay đầu lại nhìn.
“Tiểu cô nãi nãi, sắp tới giờ giới nghiêm ban đêm rồi.” Từ Kiêu Đình đưa Lạc Lạc quanh quẩn năm vòng cũng không phát hiện bóng dáng Mai Vô Quá, bàn bạc nói: “Nàng xem, có lẽ hắn đã về nhà, hay là… chúng ta đi về xem thử một chút?”
Tìm năm vòng không thấy bóng dáng, thường ngày tầm này, Mai Vô Quá đều về đến nhà, Lạc Lạc cũng cảm thấy nên về trước xem thế nào rồi nói, vì vậy hai người lại quay trở về.
Cửa viện đóng kín, bên trong viện bao trùm một màu đen như mực, không cần đi vào cũng biết Mai Vô Quá vẫn chưa trở lại. Lạc Lạc gấp đến độ lại muốn chạy tới phố tây, lại bị Từ Kiêu Đình ngăn lại: “Lạc Lạc, nàng ở nhà chờ, ta sẽ đi tìm về cho nàng có được hay không?”
“Không được, ta cũng muốn đi, Từ công tử van cầu ngươi, mang ta đi cùng.” Lạc Lạc có thể nào an tâm ở nhà, gấp đến độ muốn đi, Từ Kiêu Đình đành phải ngăn lại, không làm thay đổi được tiểu nhân nhi, liền đưa tay siết lấy hông nàng làm cho không động đậy được.
“Tiểu cô nãi nãi, tiểu cô nãi nãi nàng hãy nghe ta nói, nàng ở đây…” Từ Kiêu Đình nói tới đây bỗng nhiên lắc người sang bên cạnh tránh thoát một quyền, thấy Mai Vô Quá đang giận giữ nhìn mình, đang muốn mở miệng nói chuyện lại không ngờ hắn lại ra tiếp một quyền.
Từ Kiêu Đình võ công không kém, nhưng để tránh Mai Vô Quá cũng có chút chật vật. Từ Kiêu Đình trong lòng cả kinh, thầm nghĩ người này từ khi nào có thân công phu này, chẳng lẽ hắn luôn thâm tàng bất lộ.
“Mai ca ca, dừng tay! Đừng đánh.” Lạc Lạc vừa nói vừa tiến lên lôi kéo hai người, hai người đều sợ đả thương tiểu nha đầu, không thể làm gì khác hơn là không cam lòng ngừng tay.