Không biết có phải bị đánh đến phát sợ không, Lý cẩu tử có chút bối rối, nha dịch tạo ban đi cùng vội tiến lên khuyên ngăn, nói một rổ lời hay mới cứu được Lý cẩu tử. Mai Vô Quá liếc nhìn Lý cẩu tử ngồi bệt dưới đất, khinh thường đi ra ngoài.
Tâm tình đang rất tốt bị người này phá hư, Mai Vô Quá mang vẻ mặt u ám trở về, chỗ cửa bên, không biết thứ gì tròn tròn lông màu trắng… “Lạc Lạc!” Mai Vô Quá nhận ra là tiểu nha đầu của hắn, bước dài tiến nhanh tới cầm lên đôi tay: “Ngoài này rất lạnh, muội chạy đến đây làm cái gì?”
Lạc Lạc khụt khịt mũi, chẳng biết là nước hay là băng: “Đưa bánh bao, hôm nay muội mới hấp, ăn lạnh sẽ không ngon. Nhanh ăn đi, trông thấy huynh đi thăng đường nên không gọi huynh lại.” Đưa đồ ăn cho tướng công, đây là chuyện người nương tử bắt buộc phải làm, không chỉ có làm phát triển tình cảm hai người, còn có thể mượn cớ tới chỗ làm để kiểm tra, xem tướng công có ăn vụng hay không.
Mai Vô Quá giận đến bốc lửa, lại không nỡ nổi nóng, đặt Lạc Lạc lên thềm đá như trồng hành: “Đứng trong tuyết lâu như vậy sao? Lạnh sẽ rất đau.”
Lạc Lạc khịt mũi một cái, thật ra thì nàng trông thấy Mai Vô Quá phải lên công đường nên qua chỗ Lý Mặc ngồi một lát, đoán thời gian lui đường mới đến chỗ này chờ. Nhưng mà, Lạc Lạc không muốn giải thích, nàng cực kỳ hưởng thụ bộ dáng được hắn sủng nịnh, cưng chiều, giả vờ dạy dỗ như vậy. Từ xưa tới nay khổ nhục luôn dùng tốt, đại soái ca siêu cấp mặc dù đồng ý sẽ lấy mình, nhưng ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra? Cho nên, phải