21 Buổi tối, tại tư gia nhà họ Triệu, bốn con người đang cùng nhau ăn tối. Nhưng thật ra thì chỉ có một người đang ăn còn ba người kia thì chẳng thể chạm đũa vì thái độ lạ thường của cô gái nhỏ.
22 Hiểu Minh ngỡ ngàng nhìn anh, tuông một tràng câu hỏi:- Gì chứ?! Anh đang nói gì vậy? Sao anh lại huỷ hẹn vì em? Sao anh lại không thể về nhà? Mà em có bảo anh huỷ hẹn bao giờ đâu chứ? Minh Hạo nhìn gương mặt ngớ ngẩn của cô mà phì cười.
23 Sáng sớm. Một buổi sáng với nắng vàng êm dịu và ấm áp hơn nhiều so với các ngày gần đây. Ánh nắng mai dịu dàng soi vào căn phòng nhỏ, Hiểu Minh cuộn tròn người trong chiếc chăn bông mềm mại.
24 Hiểu Minh sau khi vui vẻ ăn sáng thì đi ra ngoài phòng khách. Chợt nghe tiếng cửa mở, cô liếc sang nhìn, thì ra là Hoàng Phong. Hoàng Phong vừa vào nhà đã thấy cô.
25 Hiểu Minh thất thiểu kéo chiếc xe đẩy ra khỏi hàng của nó, đến giờ vẫn không thể tin được chuyện vừa xảy ra, sao lại có thể như thế?! Cô nhìn qua xe đẩy của Hàn Thiên vẫn đang đựng hai bịch khoai tây và cà rốt vừa mua kia, đó là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy chuyện vừa rồi là sự thật.
26 Những cơn gió buốt lạnh khẽ chuyển mình vào không trung. Ánh nắng chiều yếu ớt nhẹ len qua những đám mây xám xịt chiếu xuống mặt đất. Những tia sáng nhạt màu nhẹ trãi xuống ngôi trường rộng lớn.
27 Tiết trời mỗi lúc một lạnh hơn. Nắng sớm nhạt màu nhẹ nhàng buông xuống một cách yếu ớt. Gió lạnh thoang thoảng thổi làm con người ta thêm buốt giá. Hiểu Minh nằm dài trên mặt bàn lạnh sau hai tiết học nhưng không phải vì chán chường hay mệt mỏi mà vì cơn đau đang cuộc trào trong bụng cô.
28 Trong căn phòng trắng đơ nhã với chiếc giường cùng tông màu, Hiểu Minh từ từ mở mắt khi thuốc mê đã hết tác dụng. Đôi mắt nâu to tròn khẽ chớp chớp chầm chậm.
29 Sau ba ngày ở bênh viện thì cuối cùng Hiểu Minh cũng được về nhà. Cô rất vui vì được xuất viện. Biết là cô có bệnh thật nhưng ở lâu trong đó chỉ khiến cô bệnh nặng thêm thôi.