1 RENATA “Cô làm người hiến máu cho tôi nhé?” Chỉ một lời nói. Một lời nói với chất giọng đều đều bình thản, nhưng nó làm nhỏ đông cứng người lại. Cái nhìn đó từ cậu ta khiến nhỏ sợ hãi.
2 SIÊU NĂNG LỰC “Đây là nhà cô?”_Kaito nhướng mày. “Phải. Thì sao?” “Quá giàu. ”_Kaito lẩm bẩm. “So với một du học sinh. ” “C’ on! Nhà tôi không được quyền giàu sao?”_Nhỏ đảo mắt.
3 Sau khi gặp giáo viên chủ nhiệm của mình, Renata thật sự thấy hạnh phúc. Cô Hasaki Yumi là một người rất than thiện và dễ thương. Cô có mái tóc nâu ngắn và đôi mắt màu xanh ngọc bích luôn lấp lánh khi cười.
4 Giờ ra về, Kaito bước ra chỗ hẹn với Renata mà cậu đã ghi ra một tờ giấy, long tự nhủ thấy con bé đó sẽ gõ đầu nó vài cái vì tội nói mà không nghe. Khi bước tới gần khu vườn hoa nhỏ sau trường, Kaito chợt khựng lại.
5 “Ê! Cô sao thế?”_Kaito hỏi trên đường đi học với nhỏ vào sang hôm sau. “Sao là sao?” “Trông cô như sắp chết đến nơi ấy. ” “Chắc tại tối qua ngồi xem bài ôn Văn.
6 Vừa mở cửa nhà ra, Renata đã biết rằng cuộc đời mình sắp chấm dứt. Reanata nhìn vào phòng khách và 4 cặp mắt cũng nhìn chằm chằm lại vào nhỏ. “Chào chị Ren! Em đưa bạn chị về nhà chơi, không sao chứ?”_Natasy “tung tăng” chạy lại chỗ nhỏ.
7 Khởi đầu của những rắc rối “Bây giờ cô muốn tôi kể từ đâu?”_Kaito ngồi bắt chéo chân ở ghế đọc sách trong khi nhỏ thì leo lên giường và ôm một con gấu bông to xù xụ.
8 Kaito nhướng mày khi thấy Hima và Ryo dẫn theo cả hai anh em nhà Scarlett và hai anh em nhà đó lại dẫn theo một con bé tóc vàng nữa. Con bé đó rất đẹp, như một bup bê biết đi vậy.
9 Đau đớn. Xung quanh nhỏ chỉ là một bóng đen dày đặc, không ánh sáng, không hy vọng, chỉ là một nơi không thuộc về đâu trên thế gian này. Nhỏ cảm thấy làn da mình vẫn còn âm ỉ như lửa đốt, đôi mắt nặng trĩu khiến nhỏ không thể nhìn rõ mọi vật.
10 “E…. Edgar…. sao anh…?”_Renata lắp bắp. “Thái độ khi gặp hôn phu của mình là thế hả?”_Cái tên Edgar nghiêng đầu, nhướng mày. Kaito nhớ lại buổi sáng hôm Natasy đến lớp nhỏ lần đầu, anh đã nghe được điều mà thằng nhóc ấy thì thầm vào tai Renata.
11 Trong màn đêm dày đặc, thứ đó lặng lẽ chờ đợi. Nó đã kiên nhẫn suốt mấy tháng qua, nhưng không có con mồi nào xuất hiện cả, và giờ đây, thứ mà nó mong muốn đã đến.
12 Một tiếng nổ kinh hoàng phát ra từ nhà kho vang vọng khắp cả khu biệt thự. Renata và mọi người chạy ra ngoài, kinh hoàng. Trước mắt họ là một đám cháy lớn bốc lên từ chỗ để củi, ngọn lửa lan dần ra khắp mọi nơi, cảm giác này khiến cho Renta nhớ lại lần đó, khi nhỏ thiêu rụi cả trạm xăng.
13 “MÌNH LÀ PHÙ THỦY. ” “H…. himawari?”_Renata lắp bắp. “Nói chuyện sau nhé. ”_Himawari nháy mắt và đưa tay lên. “WITCHZARATH AUDIVI IMPERIO!!” Hàng loạt tảng đá bay lên, theo lệnh của Hima, lao thẳng vào người Lawrence.
14 Sau cái đêm đánh nhau kinh hoàng đó, kỳ nghỉ đông của Kaito và mọi người có vẻ trôi qua một cách êm đềm. Renata không còn cau có với Kaito nữa, tuy nhiên tình trạg cãi nhau của con bé với Kaito và Edgar vẫn diễn ra đều đặn mỗi ngày.
15 “Sy? Chị định đi đâu vậy?”_Renata hỏi khi thấy chị gái mình bước xuống với túi xách trên tay. Hôm nay Syrena mặc một cái áo len tay dài màu đỏ và bộ váy ngắn đen.
16 Chẳng bao lâu sau, mọi người đã ngồi lại trong phòng khách nhà Rena. Đó đã là 5h chiều, những ngọn nến trong nhà bắt đầu được thắp lên, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ và cổ kính.
17 Chiếc máy bay riêng của gia đình Kaito nhẹ nhàng đáp xuống sân bay Leonardo da Vinci ở Rome – thủ đô nước Ý. Suốt cả chuyến bay, Kaito không hé răng một lời, chỉ có Gray là giới thiệu sơ lược về hoàng tộc True-Ancestor Vincent.
18 Chiếc máy bay riêng của gia đình Kaito nhẹ nhàng đáp xuống sân bay Leonardo da Vinci ở Rome – thủ đô nước Ý. Suốt cả chuyến bay, Kaito không hé răng một lời, chỉ có Gray là giới thiệu sơ lược về hoàng tộc True-Ancestor Vincent.
19 “Chào buổi sáng!”_Hima hét lên khi bước vào sảnh chính của tòa nhà dành cho khách. “Chào Hima-chan!”_Nhỏ cười, vẫy vẫy cô bạn thân của mình lại ngồi bên cạnh.
20 Nhỏ đứng lặng yên ở ban công phòng mình, nhìn ra thung lũng rộng lớn và xinh đẹp đó. Gió thổi nhè nhẹ, ánh nắng cuối cùng của buổi chiều tà chiếu xuống, tạo nên một gam màu buồn.