Biểu Tiểu Thư Tướng Phủ Chương 33: Chương 31
Chương trước: Chương 32: Chương 30
Phó Nghiên rửa mặt xong, đi tới trước bàn đọc sách cầm bút viết xuống vài vị thuốc. Bạch Dự ở một bên nhìn không hiểu gì, lo lắng hỏi "Nơi đó của nàng không thoải mái sao, kê đơn thuốc làm gì?"
Phó Nghiên nhìn chằm chằm Bạch Dự, làm Bạch Dự cảm giác mình đã làm sai chuyện gì. Qua một hồi lâu Phó Nghiên mới đáp: "Thuốc tránh thai."
"Thuốc này không tốt với thân thể, ta sẽ chọn một ngày cưới nàng làm phi." Phó Nghiên cầm dược đơn trên bàn lên.
Phó Nghiên nhìn hắn ngơ ngác cười:"Chàng chưa hỏi ta có nguyện ý gả cho chàng?"
Đối mặt với lời nói của Phó Nghiên, Bạch Dự có chút không hiểu: "Nàng tức giận sao?"
Tức giận sao? Tức giận vì cái gì? Say rượu rồi ai biết chuyện gì xảy ra? Lại nói đây đều là chuyện sớm hay muộn thôi, chỉ là Phó Nghiên thật sự không muốn gả cho Bạch Dự sớm như vậy, nếu nàng gả cho hắn, hoàng thượng nhất định sẽ hoài nghi cữu cữu và Bạch Dự cùng một phe phái, như vậy sẽ khiến Tướng phủ lâm vào cục diện nguy hiểm. Địa vị của cữu cữu ở trong triều đã khiến hoàng thượng kiêng kỵ, cho nên Phó Nghiên không muốn bởi vì mình mà gây họa cho Tướng phủ.
Phó Nghiên nhìn Bạch Dự cười nhạt: "Không có, chỉ là không muốn ảnh hưởng đến quan hệ giữa Tướng phủ và Vương phủ thôi." Sau đó lại nhìn chòng chọc nhìn Bạch Dự, "Cần ta kê đơn thuốc cho chàng không?"
"Thôi, ta sợ nàng sẽ hối hận." Bạch Dự càng hết cách với nàng rồi.
"Đúng rồi, sao chàng dùng năm ngàn lượng hoàng kim bao ta? Chàng có tiền hơn nữa cũng không được phung phí như vậy chứ?" Phó Nghiên đột nhiên chuyển đến đề tài này.
"Năm ngàn lượng ta còn chê ít đó, Nghiên Nghiên nhà chúng ta là vô giá." Bạch Dự nhìn Phó Nghiên nhéo nhẹ lỗ mũi của nàng một cái, "Tiền là quốc khố, tạm thời mượn dùng, cuối cùng ta sẽ để cho bọn họ phun tiền ra."
"Chàng có biết quan lớn mở kỹ viện làm buôn bán là ai không?" Phó Nghiên vẫn luôn thắc mắc chuyện này.
"Là Quang Lộc Khanh Phùng Đào." Bạch Dự bình thản đáp, "Người bên cạnh hoàng thượng, lại cố tình hoài nghi hắn là người bên chúng ta, cho nên phái ta tới tra, đáng tiếc hoàng thượng đã hoài nghi sai rồi."
"Chuyện của các chàng ta không hiểu." Phó Nghiên xoay người, viết xong dược đơn.
"Nàng đừng giả bộ trước mặt ta, nàng giả bộ không hiểu, nhưng nàng còn hiểu rõ hơn người khác." Bạch Dự cầm lấy dược đơn trên tay nàng, "Ta phái người đi lấy thuốc cho nàng."
***
Từ trong phòng Nhị gia đi ra, Phó Nghiên cười tán gẫu: "Nhan Phù nghe nói Di Xuân Viện này có địa đạo, là để chứa gì?"
Tú bà thờ ơ nói: "Cái này phải xem tình huống thôi."
Phó Nghiên vẫn cười tiếp tục hỏi: "Mụ biết ở đâu không?"
"Ai!", tú bà đột ngột hét thảm, sau đó sắc mặt tái nhợt ôm bụng, bộ mặt khổ sở. Tú bà dùng hết hơi sức toàn thân, từ kẽ răng nặn d[dlqd ra một câu nói: tìm Nhị gia, ta muốn thuốc giải.
Phó Nghiên vội vàng chạy về gian phòng của Nhị gia, xin thuốc giải. Nàng cảm thấy, nàng phải nhanh chóng chế ra thuốc giải, nếu độc tính phát tác trước mặt Bạch Dự, không chừng Bạch Dự sẽ lo lắng mắng nàng, mặc dù đến nay thuốc chưa từng phát tác.
Khi đến phòng của Nhị gia, Phó Nghiên học dáng vẻ khi tú bà phát độc, tìm Nhị gia muốn thuốc giải.
Tìm được thuốc giải, Phó Nghiên tra hơn nửa ngày cũng không tìm thấy một manh mối gì. Đối với rượu kia, Phó Nghiên trước cảm thấy rất giống thuốc ở trong sách, nhưng triệu chứng lại không giống, nàng kích động muốn tìm sư phụ của nàng, đáng tiếc người đã không còn.
Phó Nghiên đang chế thuốc, Bạch Dự đột nhiên đi vào, nên ngửi thấy mùi thuốc: "Nàng đang làm gì vậy?"
Phó Nghiên cũng không gấp gáp, nhìn Bạch Dự: "Chuẩn bị nấu thuốc tránh thai." Đây là lý do Phó Nghiên đã sớm nghĩ ra.
Bạch Dự cau mày nhìn nàng: "Không phải những vị thuốc này."
Phó Nghiên đoán được hắn sẽ hỏi như vậy: "Không phải cho mình ta uống, kỹ nữ nơi này cũng cần dùng."
Lúc này Bạch Dự mới cho qua.
Nghe Thành Thành nói, trong viện tử này có Vân Cơ cô nương trở lại từ Tây Vực, kết quả là, Phó Nghiên quyết định đi gặp vị được thành Lạc Dương đồn là tuyệt thế mỹ nhân vô cùng kì diệu.
Đêm tĩnh, Phó Nghiên dẫn theo Thành Thành đi trước phòng của Vân Cơ.
"Mời vào." Sau khi giọng nói êm ái của Vân Cơ vang lên, Phó Nghiên chậm rãi đẩy cửa vào. Đập vào mi mắt là một thân Hồng Y, nhìn kỹ, Phó Nghiên coi như là hiểu tại sao vị cô nương này có tiếng tăm lừng lẫy như thế, nếu nói là Lộ Lộ là mỹ nhân, vị này chính là mỹ nhân như Lộ Lộ, nàng không thanh thuần mộc mạc giống Lộ Lộ, mà nàng mê người quyến rũ lòng người.
"Vân Cơ cô nương, Nhan Phù đã làm phiền." Phó Nghiên gật đầu.
Vân Cơ rót cho nàng ly trà, mời nàng ngồi xuống: "Sao lại nói vậy được, Nhan Phù cô nương có thể tới gặp Vân Cơ khiến Vân Cơ thụ sủng nhược kinh."
Hai người nói chuyện đều rất khách khí, nhưng theo tính cách của Phó Nghiên nên không khách khí được bao lâu: "Nghe nói ngươi là học nghệ ở Tây Vực, về sau chúng ta còn phải quan tâm nhau nhiều."
"Nghe nói ngươi cũng là người của Nhị gia, nếu là người mình ta cũng sẽ không khách khí. Quan tâm hay không cũng không thể nói rõ, ta cũng mới trở về, không quen thuộc lắm, không bằng chúng ta kết làm bằng hữu. Ngươi gọi ta là Vân Cơ đi, ngươi không phiền ta gọi ngươi là Nhan Nhan chứ."
Phó Nghiên cảm thấy một tiếng "Nhan Nhan" như nhau thôi, cho nên cảm thấy không có gì không quen:"Tốt, Nhan Nhan."
Tiếp đó Phó Nghiên lại trò chuyện đôi câu với Vân Cơ.
"Nhan Nhan, sáng mai ta muốn tập luyện vũ điệu, ngươi đi theo ta được không, ta sợ cô đơn không ai nói chuyện."
Đối với lời mời của Vân Cơ Phó Nghiên rất là vui mừng, cuối cùng có thể quyến rũ được một muội tử, buổi tối có thể đi nhìn nàng biểu diễn, cũng không cần bị Bạch Dự hoài nghi nữa.
Đèn được thắp sáng rực rỡ.
Trong đại sảnh Di Xuân Viện đầy ắp người, công tử trong thành Lạc Dương đều đến đây vì muốn nhìn thấy vị mỹ nữ trở về Tây Vực này.
Đợi đến khi Vân Cơ ra sân, bên trong phòng khách đột nhiên tối đen như mực.
Trong sảnh xôn xao.
Kèm với tiếng đàn du dương, bên trong phòng khách đột ngột bừng lên một luồng hồng quang, trong luồng hồng quang này Vân Cơ một thân hồng y bay lả tả xuống, như một tiên tử hồ điệp xinh

Xem tiếp: Chương 34: Chương 32