Biểu Tiểu Thư Tướng Phủ Chương 19: Chương 19
Chương trước: Chương 18: Chương 18
Editor: Trà sữa trà xanh
Trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông từ trên bầu trời bay lả tả xuống đất.
Tuyết mới vừa rơi xuống, nên không lớn lắm. Năm nay tuyết rơi sớm hơn so năm trước, nên mọi người đều rối rít ra ngoài ngắm tuyết.
Bởi vì thời tiết rét lạnh, nàng ở lỳ trong phòng buồn bực một ngày, thấy tuyết đã rơi, không kịp chờ đợi muốn đi ra ngoài nhìn cảnh tuyết rơi ngay.
"Biểu tiểu thư, bên ngoài lạnh lẽo, người phải mặc thêm áo choàng." Vũ Mạch vội vàng tìm áo choàng gấm cho Phó Nghiên.
Phó Nghiên không nhịn được nói: "Ta đã mặc đủ nhiều rồi, chẳng lẽ ngươi muốn bao ta thành bánh chưng à?"
"Bao người thành bánh chưng phải có tài năng lắm đó." Vũ Mạch nghiêm mặt nói.
Phó Nghiên càng ngày oán trách Mạc Lãng nhiều hơn, hắn chọn ai không chọn lại chọn Vũ Mạch, không phải Phó Nghiên ghét bỏ nàng không đủ lanh lợi, mà ghét bỏ nàng quá mức lanh lợi, mọi chuyện đều quan tâm Phó Nghiên, Phó Nghiên cảm thấy mình như có thêm một mẫu thân.
"Được rồi, được rồi." Vũ Mạch tìm được áo choàng gấm, vội vàng phủ lên người Phó Nghiên.
"Lần này có thể ra cửa, ta biểu tiểu thư d[dlqd."
Phó Nghiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi ra cửa phòng.
Vừa ra cửa phòng, hàn phong xông ngay vào mặt khiến mặt nàng có chút phát đau. Đúng lúc Vũ Mạch mang cho nàng bao tay sưởi ấm.
Tuyết rơi xuống đất liền tan ra, nên trên đất không có tuyết đọng, chỉ là ướt nhẹp. Đi dạo một vòng sân, Phó Nghiên cảm thấy không có ý gì lạ. Liền lôi kéo Vũ Mạch xuất phủ, đi tới hồ Minh Ngọc.
Phó Nghiên tưởng rằng hồ Minh Ngọc sẽ có rất nhiều người ngắm tuyết, kết quả không phải như vậy.
Bên hồ người đứng lưa thưa, bầu trời mờ mờ, một vùng trắng tinh, cây cối đã sớm khô, còn sen trên hồ thì tàn thành một mảnh, không chút sinh khí.
Phó Nghiên thì ngược lại, một thần hồng y, đứng ở bên bờ, là diễm sắc duy nhất trong bức họa trắng đen này, có vẻ cực kỳ chói mắt.
"Biểu tiểu thư, chúng ta đi về đi, đứng bên hồ này sẽ càng lạnh hơn." Vũ Mạch dậm chân chà xát tai hà hơi ấm tay.
"Vậy chúng ta đi tìm quán rượu nào đó ngồi xuống đi." Phó Nghiên nhìn nàng như vậy không khỏi lắc đầu một cái, nghĩ thầm nha đầu này luôn nghĩ không để Phó Nghiên bị đông lạnh, lại làm mình đông lạnh.
Bên hồ Minh Ngọc, chỉ có một nhà quán rượu, tên là Phong Vũ Lâu.
Phó Nghiên dẫn Vũ Mạch lên lầu hai tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ đối diện.
Phó Nghiên gọi một bàn món ăn, vừa ăn cháo, vừa dựa cửa sổ thưởng bức họa trắng đen này.
Nàng xoay người gắp hết món ăn, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hai bóng dáng một nam một nữ thấp thoáng xông vào trong tầm mắt Phó Nghiên.
Mặt của người nam tử quay về hướng của nàng, Phó Nghiên thấy rõ hắn chính là Vương Nham, còn nữ tử kia thì quay mặt sang hướng khác. Phó Nghiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm, nàng nhìn thấy rõ nữ tử kia chính là La Dương.
Phó Nghiên nghiêm túc cẩn thận nhìn từng cử động của bọn họ, La Dương tựa vào trên người Vương Nham, Vương Nham đẩy nàng ra, La Dương lại dựa vào trên người Vương Nham lần nữa nhưng Vương Nham không hề cự tuyệt nữa, hai người dựa chung một chỗ giống như đang nói gì. Hai người dừng chân không bao lâu, Vương Nham đã cầm La Dương bước lên thuyền hoa trên hồ.
Nhất thời Phó Nghiên nhìn đến nhập thần, sững sờ cắn chiếc đũa.
"Biểu tiểu thư, biểu tiểu thư." Vũ Mạch gọi nàng, lúc này nàng mới hoãn thần lại.
Phó Nghiên thật tò mò, đến cùng bọn họ có xảy ra chuyện gì không, một nam một nữ giữa mùa đông, ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp còn thể thống gì, hơn nữa, không phải hắn thích Lộ Lộ sao? Tại sao ở chung một chỗ với La Dương?
Ôm nghi vấn, nàng chuẩn bị trở về phủ, phía ngoài tuyết đã rơi nhiều hơn lúc đầu, hai người chủ tớ Phó Nghiên chỉ mang theo một cái dù, mắt thấy bầu trời đã nhanh tối, nếu về trễ sợ là cữu cữu sẽ lo lắng cho bọn họ.
Kết quả là, Phó Nghiên khẽ cắn răng, vùi trong bão tuyết trở về phủ, đi thẳng một đường còn oán giận nói: "La Dương kia đúng là sao chổi, mỗi lần gặp nàng ta đều xui xẻo, xem ra không chỉ có đời này chúng ta có thù oán, đời trước, chắc chắn cũng là kẻ thù lớn."
【 Hoàng cung 】
Dùng xong cơm trưa, hai vị của Tướng phủ liền vào cung.
"Thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Hai người cúi chào xong liền ngồi xuống một bên, ngoài cửa liền có người thông báo Phù Âm công chúa tiến đến, chúng tiểu thư rối rít đứng dậy cúi người chào nàng.
Thái hậu thấy nàng ấy ở phía trước rất là kinh ngạc: "Không phải ngươi nói ở trong hoàng cung sao? Sao lại chạy đến chỗ ai gia rồi?"
Phù Âm cười nói: "Chỗ Hoàng hậu nương nương không dễ chơi, trừ có lò sưởi ấm áp, cũng không có gì tốt."
Thái hậu hết cách với nàng, không thể làm gì khác hơn là chỉa vào mũi của nàng cưng chiều nói: "Ngươi nha."
Phù Âm nhìn một vòng bốn phía, nhỏ giọng ghé vào bên tai Thái hậu hỏi: "Nghe nói hai vị tiểu thư Tướng phủ trong bữa tiệc chọn phi xuất tẫn danh tiếng (nổi tiếng), hai người kia là các nàng sao?"
Thái hậu nhíu mắt phượng lại, cười nhìn hai người Mạc Lộ nói: "Các ngươi bao lớn?"
Thấy Thái hậu hỏi, Mạc Lộ liền cung kính trả lời: "Hồi thái hậu, dân nữ cùng biểu muội 17 rồi."
Thái hậu gật đầu một cái khẽ mỉm cười, Phù Âm cũng ở một bên cười.
Phó Nghiên ngồi một bên nghe Thái hậu cùng các tiểu thư trò chuyện những đề tài quen thuộc, mình ở một bên nhỏ giọng oán giận bên lỗ tai Lộ Lộ: "Điều này cũng gọi là thưởng mai sao? Bóng dáng nửa cây hoa mai cũng không thấy."
Ở phương diện này đương nhiên Lộ Lộ sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn Phó Nghiên, nàng cẩn thận an ủi Phó Nghiên: "Nhịn thêm chút nữa."
Nhịn thêm chút nữa sao? Phó Nghiên đã chơi đùa với mười ngón tay nãy giờ, chỉ còn kém chơi đầu ngón chân thôi.
"Hoàng hậu nương nương đến." Ngoài cửa điện truyền đến âm thanh thông báo bén nhọn của thái giám.
Xem ra hôm nay thật náo nhiệt.
"Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Mọi người hành lễ.
"Hoàng hậu nương nương, sao ngươi lại tới đây?" Phù Âm lúng túng nhìn nàng.
Hoàng hậu chậm rãi đi lên trước hành lễ với Thái hậu, sau dó ngồi bên cạnh Phù Âm, cười nói: "Lời này phải là Bổn cung hỏi ngươi nha, ta đã chuẩn bị xong điểm tâm ngươi thích rồi, đang ngồi chờ ngươi tới, ngươi đó, lại chạy đến chỗ mẫu hậu tham gia náo nhiệt."
Phù Âm thấy vậy, cũng cười nói theo: "Hoàng hậu nương nương đừng nóng giận, đều do Phù Âm muốn tham mưu giúp

Xem tiếp: Chương 20: Chương 20