41 Minh Hoàng quay trở lại thì đã không còn thấy nó đâu nữa. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh và cũng vô ích. Không có nó ở gần đây. Hắn thở dài , cứ đứng mà trách thầm nó : “ Hừ.
42 Sáng hôm sau. Nó vừa bước tới lớp , đang định sẽ rủ Châu đi ăn sáng và hai đứa sẽ tha hồ tíu tít kể chuyện , nhất là nó phải kể việc đi tới WL ngày hôm qua thì… -Thoại My !! Anh Minh Hoàng gởi cho bạn nè !! Nói rồi một cô gái đưa cho nó một phong thư xinh xinh.
43 -Thiên Vũ !! Thiên Vũ. . !!! – Nó vừa gõ cửa phòng Vũ , vừa gọi hắn liên hồi. Mặc cho nó cứ gọi , Vũ vẫn cứ ôm tai phone nghe nhạc , tuy đầu óc rõ ràng là vẫn cứ để ý tới tiếng của nó lắm ý nhưng hắn lại cố tình làm lơ.
44 Đêm qua là một đêm trằn trọc , mệt mỏi đối với Minh Hoàng. Cứ nghĩ đến việc phải lựa chọn 1 trong 2 hắn lại không tài nào chợp mắt được. Một là thổ lộ tất cả với nó – quá vội vàng.
45 “ Reng…reng…reng” Nó đang nằm vắt vẻo trên giường thì nghe thấy tiếng điện thoại nên liền lật đật chạy xuống nhà dưới… -Alo ! Biệt Thự Hoàng Tử xin nghe…! -Thoại My hả ? Tôi – Minh Hoàng đây !!! -anh Minh Hoàng hả ?? Có chuyện gì mà gọi về nhà zậy ?? -Tối nay lúc 6h , cô đến Love Coffee nhé !!! Được chứ ? -Ờ.
46 Trên đường đi , cả bọn tíu tít nói chuyện vui vẻ cả lên. Đặc biệt là nó và Châu. -Êy dà…!! Hai người thế nào rồi đây ??? – Nó chớp mắt tinh vi , thúc nhẹ vào sườn Châu , nói.
47 Bùm !! Tiếng nổ vang lớn … Như muốn xé cào toàn khu vực… Tất cả mọi thứ đổ vỡ … Tan tành… Khu học sinh chạy toán loạn , hỗn độn như một trận chiến tranh thời cổ xưa.
48 Tối hôm đó. - Sao cơ? Anh sẽ đi Mỹ du học à? – Nó tròn mắt đầy ngạc nhiên khi nghe tin Minh Hoàng thông báo là ngày mai sẽ về nhà để chuẩn bị đi du học ở Mỹ cùng Minh Thảo.
49 ôm nay cả bọn đến trường và thiếu vắng Minh Hoàng. Xung quanh ai cũng lấy làm lạ nhưng họ không biết rằng hắn đã ra đi , phải rất lâu nữa mới quay trở lại nơi đây.
50 Hai ngày trôi qua nhanh chóng. Hôm nay đã là thứ 7 , ngày Minh Hoàng đến sân bay sang Mỹ du học. Chính vì vậy nên nó , Thiên Vũ , Nhất Bảo và Ngọc Châu quyết định sẽ nghỉ học một buổi để ra đấy tiễn Minh Hoàng.
51 Ngày chủ nhật… Đáng lẽ nó phải “ngủ nướng” để bù mấy hôm đi học phải dậy sớm nhưng mà chẳng hiểu sao nó lại dậy từ sớm và đi dạo một vòng quanh hoa viên.
52 Kizzzzzzzz…… Chiếc Mercedes đen tuyền phanh gấp lại. Tới nơi rồi. Đó là một vùng đồi hoang vắng. Xung quanh chỉ là cỏ , cây và…một căn nhà đã bị rêu phong.
53 Tiểu Hồng bỗng dưng ngã quỵ xuống, từng nhịp thở thoi thóp đến tội nghiệp. -Tiểu Hồng! Tiểu Hồng! - Thiên Vũ lo lắng ra mặt, hắn gào lên nhưng không thể nào đến chỗ cô.
54 Tối hôm đó tại phòng nó. Nó nằm phịch lên giường. Nó mệt mỏi. Chẳng hiểu sao từ lúc chuyện đó xảy ra thì nó không còn chút tâm trí nào để làm những việc khác nữa.
55 Nhìn nó múc từng thìa cháo bỏ xồng xộc vào miệng đến chưa kịp nuốt, miệng lem luốc, nước mắt rưng rưng rồi chảy đầm đìa trông đến tội nghiệp. Đôi mắt long lanh ngấn nước cứ thế nhìn về phía trước một cách vô định.
56 Mấy hôm sau, tình trạng sức khỏe của nó đã khá hơn trông thấy. Nó có thể nấu cơm, đi dạo hay ngồi chơi máy tính. Chỉ có điều đôi môi nó vẫn chưa thật sự có được nụ cười vui vẻ như trước đây.
57 Vừa lúc đó, Thiên Vũ cũng đi mua hoa quả về. Thấy nó quỵ ngã, hắn vội vàng chạy lại đỡ nó. Nhanh như cắt, nó đã nằm gọn trong vòng tay của hắn. -Thoại My! Thoại My! Cô làm sao thế này… Để tôi đưa cô tới bác sĩ! Nó vẫn đang còn lờ mờ tỉnh, níu chặt tay áo của Thiên Vũ, lắc lắc đầu: -Không! Tôi… không sao… Chỉ là… à… không… Tôi… tôi muốn … về… về… -Không được! Tôi phải đưa cô tới bác sĩ! – Thiên Vũ nói rồi bế xốc nó lên.
58 Một ngày mới lại bắt đầu. Ông mặt trời thoải mái mỉm cười đón chào vạn vật. Ngày hôm nay ông sẽ chỉ cười thôi! Mỉm cười vì những người bạn trẻ đã tìm ra điều đích thực cho chính bản thân mình! “ Kíng koong” Tiếng chuông cửa đã vang lên từ sáng sớm.
59 Nó đang nằm ườn ở trên phòng thì nghe tiếng lục đục ở dưới bếp. Lấy làm lạ, nó bật dậy rồi lò dò đi xuống bếp. Nó không nghĩ Thiên Vũ, Minh Hoàng – mấy “lão già” vốn bản tính công tử lại có thể nhúng tay vào việc bếp núc đâu! Nhất Bảo thì còn có thể vì hắn cũng không thành kiến gì với việc nấu ăn cho lắm nhưng chẳng phải hắn và Ngọc Châu đã đi du lịch vi vu ở đâu đó từ hôm qua rồi sao? Mà chẳng lẽ lại là Tiểu Hồng? Nhờ những bước chân ngày một nhanh chóng của nó mà câu hỏi ấy được giải đáp ngay.
60 Thoại My! Tỉnh rồi đó hả??? – Minh Hoàng reo lên rồi đỡ nhẹ nó ngồi dậy. Nó vẫn nhìn ông Nguyễn bằng ánh mắt hoang mang. Nó không hiểu mọi chuyện thực sự là như thế nào.