1 " Tôi hả, tôi là Hạ Dĩ Ân, tôi là một con nhỏ hết sức bình thường từ gia cảnh cho đến khuôn mặt và tất nhiên kèm theo đó là trình độ học vấn"
" Tôi thích những chuyến phiêu lưu, ý mà ở đây là cùng 2 nhỏ Ngọc Anh và Ngọc Ánh đi la cà khắp khu phố nơi tôi được sinh ra ý.
2 Anh, Ánh và nó nhìn nhau rồi cười, đó là một nụ cười bí hiểm
Ánh: 1
Anh: 2
Dĩ Ân: 3
Cả 3 đồng thanh: xuất phát.
Họ phóng như tên lửa để lên lớp chọn địa phận đẹp đẽ cho những ngày tháng học tập sau này.
3 Rồi từng ngày hè ngắn ngủi cũng sắp qua trong tiếc nuối. Có những công việc đang dang dở. Có những chuyến thăm định rằng sẽ đi nhưng cũng đành đoạn hẹn sang dịp khác.
4 Màn đêm buông xuống, sau khi chuẩn bị sách vở bỏ vào cặp thì điện thoại từ Huy đến:
- Hello anh bạn trẻ. Trường mới thế nào. Có nhiều em xinh không?- Huy
- Mày hỏi thăm tao hay là.
5 Phủi bụi bẩn trên tay áo. Hắn nhanh chóng rời phòng y tế trước khi nó tỉnh dậy.
Ở lớp:
Một khi hắn lướt qua là bao nhiêu ánh mắt nhìn, một nữa hâm mộ, một nữa ghen tị và xen vào đó có chút muốn chiếm đoạt
Giờ văn của cô Thục Anh:
Mấy đứa lớp nó ngơ ngác nhìn dòng chữ ngoằn ngèo sắp về hưu của cô.
6 Hắn ừ nhẹ 1 cái, lập tức kéo tay nó đến chỗ ban tổ chức.
Trò chơi đầu tiên:
Các cặp đôi được xếp theo 1 hàng ngang theo từng độ tuổi. Bao gồm trên 30, 20 đến 30 và 15 đến 20.
7
" Đúng là trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra, bạn 9 năm vì 1 người lạ mà bỏ mình, người lạ từ đâu tuyên bố làm ny mình. Ôi! Nhức cả đầu!"
"Thế là, cuộc sống của mình từ nay chả có ai gọi là bạn thân nữa.
8 Sau khi nó tỉnh dậy, người đầu tiên nó thấy không phải là Ngọc Ánh như trước nữa. Hóa ra, bấy giờ chỉ có hắn bên cạnh mình thôi
- Cậu đã cứu tôi hai lần rồi đấy.
9 Tháng 9, tháng của những cơn mưa mùa thu vội tắt vội đi nơi đây. Cái nắng gắt của mùa hè được thay bằng những cơn mưa. Thời tiết cũng khá dễ chịu hơn hẳn.
10 Nhận ra khách hàng Vip của trung tâm, các nhân viên nhiệt tình hướng sự chú ý và tận tình chăm sóc cho nó.
Sau 1 vòng chọn lựa không ưng ý mấy từ nó, hắn không thể nào nán đợi thêm nữa.
11 Ánh mắt nó không dám nhìn thẳng mọi người, một sự cúm núm hiện rõ trên khuôn mặt của nó.
Nhật Vỹ đưa 1 ly coca cho Ân
- Thoải mãn chưa cô nương?
- Thoải mãn gì?- Đầu nó muốn nổ tung với mấy câu hack não của hắn
- Bộ dạng cô lúc này và.
12 - Get out!
- Xin lỗi được chưa cô nương?- Hắn hiện tại đang ngồi trên xe.
- Không cần, cút đi. Đồ tồi. Cậu không đáng làm bạn của tôi. Đồ xấu xa.
13 Dốc hết tàn dư trong người, Ân thức trắng đêm để học bài. Nguyện vọng của cô lúc này là đạt được học lực HSG để anh nó vui lòng. Anh nó đã trông đợi vào đứa em gái này biết bao.
14 Buổi sơ kết lớp học kì I cuối cùng của chúng nó.
Cả 3 con người khóe mắt rưng rưng đẫm lệ. Họ cố níu kéo những giọt thủy tinh long lanh để không buông ra ngoài.
15 Nghe được câu trả lời của hắn mà nó hết cả hồn
"Gì, gì gì vậy? Thế là tháng ngày sau này mình phải gặp thằng cha mất dịch đây hả?"
- Á, đau. - Hắn kêu rít lên
Nó bóp vai áo hắn kéo sạch ra ngoài xe
Hắn lại nhìn con nhỏ trước mắt bằng ánh mắt bất thường
- Này, cô bị sao vậy?
- Tôi mới nên hỏi cậu đây.
16 Những tia nắng của ngày chiều làm tôi xao xuyến. Những nụ cười ngốc ngếch của cậu làm tim tôi trật nhịp. Và có lẽ tim tôi đã dành cho cậu 1 phần trong đó.
17 "Mọi thứ trên đời vốn là một định mệnh. "
Chuyến bay của Anh, Ánh cuối cùng cũng đã cất cánh. Họ đã thực sự rời khỏi vùng đất nơi nó đang sống.
4h sáng hôm ấy, Hạ Ân không tài nào ngủ được.
18 - Nhìn gì? Bộ tôi giống con gở lắm hả?- Nó buông cho Duy Khang 1 câu nói mất hòa khí, chắc là bị nhiễm từ thằng chúa lạnh lùng kia
Lê Khang hơi ngạc nhiên 1 chút, cậu không trả lời câu hỏi của nó nhưng sẵn lòng dành cho nó 1 nụ cười thân thiện.
19 Bước chân hắn vẫn tiếp tục trên nền gạch trắng, lạnh lẽo của bệnh viện. Ánh mắt hắn đăm chiêu như muốn nuốt sống cả thế giới. Một tay bỏ áo vào túi quần, một tay lướt điện thoại.
20 Rời khỏi bệnh viện, Duy Khang nhanh chóng bắt taxi về nhà. Nhật Vỹ vò đầu bức tóc làm mái tóc lãng tử của mình như 1 ổ quạ. Bước chân hắn đang tiến về cănteen thì đột nhiên đụng trúng 1 cô bé nhỏ mang đồ bệnh nhân của bệnh viện này.