21 Những giây phút sau đó là những cái thở dài, những cái gượng cười của mẹ nó dành cho bố nó.
Mẹ Ân đang đắp lại chăn cho nó thì anh nó đi vào
Hạ Phong nhận ra được sự u ám của căn phòng lúc này.
22 Càng ngày, những kí ức về Ngọc Ánh và Ngọc Anh cứ ùa về theo tâm trí của nó. Nó nhớ lắm, nhớ những kí ức đáng lẽ nó nên cất giữ một bên.
Hôm nay, nó đang học bài.
23 "1 này, 2 này, 3 này, 4 này, 5 này. . . . chậc chậc mỏi miệng ghê. Tóm là là còn nửa tháng nữa tới Tết. A thích quá. Anh sắp về rồi. . . . ". Nó hí hửng cầm lốc lịch trên tay và ca bài về mùa Xuân.
24 "Tết đến là bao nhiêu bận rộn cứ dồn lên vai mọi người. Nào là dọn dẹp nhà cửa thật khang trang, nào là chuẩn bị thức ăn để cúng giỗ ông bà, nào là vay mượn chi phí để chơi tết, nào là có thời gian chạm tráng mấy người mình đêm ngày mong đợi được gặp nữa chứ.
25 "Hãy viết thật nhiều, hãy ghi thật nhiều, hãy khóc thật nhiều, hãy cười thật nhiều, hãy làm tất cả điều bạn yêu thích khi có thể. Đừng để sau này nói chữ "Nếu.
26 Hết tết, mọi thứ trở lại bình thường. Bố mẹ nó dọn hàng bán bánh gạo trở lại, Hạ Phong xin công ty cho mình ở mình vài bữa với lý do muốn ăn tết lâu hơn.
27 "Đã bao lần, tôi tự hỏi :"Mình là gì với cậu?". "
Hôm nay, nó đã trở thành nữ sinh của Đại học Ngoại thương. Nghe có vẻ hoành tráng nhưng ba mẹ ruột của nó đã bắt nó phải đạt được.
28 Haha, mình định để truyện ở trạng thái full. Nhưng vẫn như tác phẩm trước, mình vẫn dành một ít thời gian để nói lên những trải nghiệm của cuộc sống bên mình.