21 Chỉ chốc lát sau, Mộ Tử Quân từ Hàn Lâm Viện giờ Mão trở về bước vào cửa chính khu nhà nhỏ này, hắn nhìn thấy Tô Anh Lạc có chút kinh ngạc, “Anh Lạc tiểu thư? Sao lại là ngươi?”
Tô Anh Lạc cười khanh khách nói: “Mộ công tử, ta là đang chờ riêng ngươi.
22 Mấy ngày sau đó, Tô Anh Lạc đều đúng giờ ở chỗ nuôi trồng hoa và cây cảnh trong tiểu viện, chờ Mộ Tử Quân đến, tìm cách cùng hắn nói chuyện phiếm.
Mộ Tử Quân bởi vì chuyện Tống Mạn Nhi, trong lòng kỳ thực buồn khổ, khó có người để giãy bày, lại là muội muội của bạn tốt, bất tri bất giác liền hướng nàng mở rộng ra nội tâm, thời gian ở Tô phủ càng ngày càng dài.
23 Triệu phủ, Thính Vũ Hiên.
Tô Anh Lạc ghé vào trên lan can, chán đến chết mà nhìn con cá chơi đùa trong hồ. Triệu Ly Chi cũng không ở nhà, nàng đang chờ hắn trở về.
24 Bên trong thư phòng Triệu Ly Chi, Trần Phạm phẩm trà, thấy Triệu Ly Chi dắt một nữ tử mang mặt nạ tiến đến, không khỏi kinh ngạc.
“A Phạm, đợi lâu.
25 Tô Anh Lạc không dám lên tiếng, chỉ có thể theo bản năng dùng tay che mình, lại bị Triệu Ly Chi một tay đem hai tay của nàng vòng về phía sau.
“Đẹp quá.
26 Sau cao trào, Tô Anh Lạc vô lực ngã vào lòng Triệu Ly Chi.
Trần Phạm đứng thẳng thân, móc ra nam căn đau không thể tả, ánh mắt sáng quắc quan sát thân thể hoàn mĩ, đồng thời bắt đầu trên dưới ve vuốt, “Thân thể thật nhạy cảm, mới kích thích một cái liền đem nàng thoải mái cao trào, thực sự là cái tiểu dâm phụ, nhất định phải làm chết nàng!”
U huyệt Tô Anh Lạc tuôn dịch thủy làm ướt ngón tay Triệu Ly Chi, hắn cười khẩy đem ngón tay nhét vào trong miệng nàng, “Đến, nếm thử mùi vị chính ngươi, có đúng hay không rất lay động, hả?”
Tô Anh Lạc nghe lời mà đem ngón tay của hắn từng cái mút sạch sẽ, hơi mặn lại có chút ngọt, đây là mùi vị làm nam nhân động dục sao? Vì sao nàng lại nhận không ra có chỗ gì đặc biệt?
Triệu Ly Chi đem nàng từ trên đùi buông ra, nhìn thoáng qua dục hỏa khó nhịn của Trần Phạm, đối với Tô Anh Lạc nói: “Lạc nhi, ngươi muốn người nào trước? Hay ta và A Phạm cùng nhau tiến lên?”
Cùng tiến lên? Thế nào là cùng tiến lên? Tô Anh Lạc nghi ngờ nhìn hắn.
27 Tô Anh Lạc nhìn nữ nhân khác hầu hạ vị hôn phu của mình, mà hắn lại mang vẻ mặt hưởng thụ, nhưng nàng không còn cảm giác khổ sở cùng cáu giận như lúc bắt hắn thông dâm ở kỹ viện như trước kia nữa.
28 Triệu Ly Chi bỗng nhiên vươn ra một tay, đem mặt Tô Anh Lạc xoay về hướng Trần Phạm, môi mỏng dán lên lỗ tai khéo léo của nàng, cúi đầu nói: “Nhìn xem, vị hôn phu của ngươi đang thao nữ nhân khác.
29 Ngày thứ hai giờ Thìn, Tô Anh Lạc vẫn đúng giờ xuất hiện ở nơi nuôi trồng hoa và cây cảnh bên trong khu nhà nhỏ. Nàng vốn nghĩ là chỉ thử Mộ Tử Quân và Tống Mạn Nhi một lần xem có hay không tình thâm khó hủy, nàng có thể chen một chân vào giữa bọn họ hay không.
30 Tô Anh Lạc cùng Mộ Tử Quân bị hắc y nhân dùng vải che lại hai mắt, hắc y nhân đưa bọn họ thuận lợi ra khỏi Tô phủ, ném trên một chiếc xe ngựa.
Xe ngựa chạy khoảng nửa canh giờ, mới ở một tiểu viện bỏ hoang dừng lại.
31 Nam tử quay sang Tô Anh Lạc, liếm liếm môi mỏng, nói: “Tiểu bảo bối, không cần sợ, bản công tử sẽ hảo hảo yêu thương ngươi. ”
Nước mắt Tô Anh Lạc trong hốc mắt đảo quanh, lời nói nghẹn ngào, “Ta đã có vị hôn phu, đầu xuân sang năm sẽ thành thân.
32 Nam tử nhìn thân thể hoàn mỹ không tì vết của Tô Anh Lạc, hầu kết giật giật, giọng nói khàn khàn: “Mỹ vị như vậy, ta tự mình hưởng dụng đi. ” Dứt lời cúi người đưa một bên nhũ tiêu ngậm vào trong miệng mút, một bên khác thì bị hắn nắm trong tay, dùng ngón tay trêu chọc nụ hoa mẫn cảm, xoa nắn hai cái đã cố gắng đứng lên, cứng rắn như đá.
33 Nam tử giải khai cổ tay của Tô Anh Lạc, kéo mạnh lấy cả người trần truồng của nàng đến trước mặt Mộ Tử Quân, ngả ngớn cười nói: “Người trong lòng ngươi mắng ta không bằng cầm thú, ta đây ngược lại muốn xem xem hắn có phải là Liễu Hạ Huệ hay không.
34 Dục vọng của mình cứ xích lõa mà bại lộ ở trước mặt Tô Anh Lạc như vậy, đồng thời còn cứng rắn như sắt đá, Mộ Tử Quân nan kham đến cực điểm, khuôn mặt tuấn tú nhất thời đỏ rực muốn chảy ra máu.
35 Một tiếng rên rỉ này, là tín hiệu thập phần trọng yếu, cho thấy tim của hắn đã bắt đầu thư giãn. Như vậy, kế tiếp Tô Anh Lạc công thành đoạt đất cũng chính là chuyện thủy đáo cừ thành (nước chảy thành sông).