41 Kỉ Thương cùng La Thượng Thần hàn thuyên rất nhiều, hơn nữa còn nhìn La Thượng Thần ngoan ngoãn cơm nước xong nằm xuống nghỉ ngơi mới rời đi. Nhưng mà La Thượng Thần nằm ở trên giường không có buồn ngủ, theo bản năng phủ tay lên bụng, nhớ lại những lời Kỉ Thương nói với mình.
42 “… Anh!……” Đối với Hàn Vũ Thiên hoàn toàn không cần suy nghĩ liền phản bác, La Thượng Thần thực sinh khí cùng kích động, cho nên không nghe được hàm ý của hắn.
43
Cuộc sống vẫn tiếp diễn như bình thường, Hàn Vũ Thiên dường như là đang hiện thực hóa lời thề ngày ấy, che chở La Thượng Thần đến cực điểm. Lần này hắn sẽ không làm cho La Thượng Thần phải thương tâm khổ sở, không một chút thương tổn ──…
“Thần…” Hàn Vũ Thiên tan tầm liền về nhà, việc thứ nhất chính là tìm bóng dáng của La Thượng Thần.
44
“Nó vừa mới… Động…”
“……” La Thượng Thần có chút không thể tin nhìn Hàn Vũ Thiên. “… Nó đương nhiên là động a, lúc anh không ở…” Đột nhiên ý thức được mình không cần phải nói nhiều như thế, La Thượng Thần liền ngậm miệng lại.
45
Tình hình cuộc sống như là được nêm thêm gia vị, từ lúc từ Nhật Bản trở về hơn hai tháng, hai người bọn họ trong lúc đó mặc dù thường là đầu giường sảo giường vĩ hợp, nhưng vẫn có nhiều chuyện khắc khẩu…
Hàn Vũ Thiên có nghe nói qua phụ nữ vì mang thai mà có nhiều thương cảm, cảm xúc không xong, có thể vì một chút tài cán nhỏ mà cao hứng vạn phần… Đương nhiên nếu cậu bởi vì cao hứng mà ôm hắn, đương nhiên là hắn tuyệt đối sẽ không từ chối gì … Nhưng mà cuộc sống trong hai tháng, số lần La Thượng Thần phát giận so với số lần cười với hắn nhiều lắm!
Từ những ngày đầu tuyệt thực, lạnh lùng, cáu kỉnh, kế tiếp là vấn đề quản lý người hầu cũng cãi nhau với hắn, lác rác giải sầu tình thượng đều khắc khẩu… Mà gần nhất lại còn bị ‘Duyệt’ đến làm phiền!
… Cũng đã nói qua vấn đề của ‘Lẫm’ với người đàn ông kia, cho dù là hắn cũng không có biện pháp nhúng tay, nhưng vì cái gì mà hai người kia nghe không vào? “…Thần, chúng ta không có biện pháp tham gia, em nên hiểu điều này.
46 Ngày thực sự trôi qua rất nhanh, ngẫm lại giống như từ Nhật Bản trở về chỉ mới vài ngày trước, nhưng gánh nặng trầm trọng trên người lại nhắc nhở cậu thực tại đã qua vài tháng, bụng càng lúc càng to làm cho thân thể rất nhanh mỏi mệt… Có phải là làm mẹ đều phải như vậy hay không, bé con trong bụng là một gánh nặng ngọt ngào.
47 Nhẹ nhàng thở ra một hơi, La Thượng Thần trong lòng không tiếng động, yên tĩnh thầm nói chuyện với mẹ mình, nhưng lại bị một tiếng cắt ngang suy nghĩ.
48 “……!” Hiểu được rõ ràng ngụ ý của Hàn Vũ Thiên, La Thượng Thần thẹn thùng nói không ra lời, quay đầu cố ý không nhìn về phía hắn. Hàn Vũ Thiên nhìn La Thượng Thần bởi vì thẹn mà hồng thấu hai tai, cười đắc ý.
49
“……” Không mở miệng liếc mắt nhìn La Thượng Thần một cái, nhẹ nhàng nắm chặt tay cậu. Cảm nhận được bởi vì đau đớn mà run run, Hàn Vũ Thiên nhíu chặt chân mày, bộ dáng so với La Thượng Thần còn khó coi hơn…
Nếu có thể, Hàn Vũ Thiên muốn mình là người chịu cái đau đớn kia thay cho cậu… Thần… Em chịu khó một chút thôi…
Từng trận đau đớn càng lúc càng rõ ràng, La Thượng Thần đau đến toát mồ hôi lạnh, ý thức có chút không rõ, ngay cả rên rỉ cũng dần lộ ra… “…… A……… Ân…………….
50
Bố khăn rất nhỏ, dường như không có sức nặng, lộ ra khuôn mặt nho nhỏ đang ngủ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng nộn nộn có nhiều nếp nhăn, nhìn qua không giống ai, nhưng lại làm cho Hàn Vũ Thiên từ đáy lòng một trận lo lắng khó tả.
51 Bởi vì thân thể đang trong thời gian mang thai mà không thể ra ngoài; Nhưng trừ bỏ việc đó ra, Hàn Vũ Thiên cũng đối với cậu có thể nói là dư tác dư cầu, cho dù được bảo vệ tốt, nhưng bị chăm bẵm cmquá đáng, La Thượng Thần vẫn là có thấy chút nhàm chán.
Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 14