61 '' tốt , không hổ là con trai ta '' Bắc Nghiêm vỗ vỗ bả vai của cậu rồi ôm vợ mình cùng cậu bước đi ra chào một số người quen bên ngoài
Bắc Thiên nhìn theo bóng dáng cha mẹ mình trong lòng cực kì vui vẻ và hâm mộ , chỉ có ở với mẹ ba mới có thể làm một người chồng ôn nhu mà thôi , cậu cũng muốn có một tình yêu đẹp như vậy
Lần sinh nhật này của Bắc Thiên rất lớn có thể nói là rất lớn bao nhiêu người làm ăn hay thượng lưu gì đó đều có hết , tất nhiên thân là con trai một của Bắc Nghiêm cậu bị rất nhiều người dòm ngó thường xuyên tới giới thiệu con gái mình với cậu chủ yếu là muốn lôi kéo quan hệ nhưng mà có lẽ là trời sinh cậu rất giống ba mình cực kì ghét mấy người như vậy cho nên cậu khi nào cũng lạnh lùng cùng lắm chỉ gật đầu cho có lệ mà thôi
'' tiểu Thiên của chúng ta đã lớn như vậy rồi à ?'' người còn chưa tới nhưng mà tiếng đã tới , hai người Bắc Thiên và Vy Vy hơi khững người lại sau đó lại nhìn nhau mỉm cười
Ngân Thanh cùng Nam Việt khoác tay nhau đi tới đằng sau hai người còn có một cô gái chừng 17 tuổi khuôn mặt khả ái đáng yêu đang nhìn xung quanh đó là con gái của hai người có cách Vy Vy 1 năm , mà hai người từ khi sinh đứa bé liền đi du lịch khắp nơi mấy năm nay đều không trở lại không ngờ bây giờ lại xuất hiện
'' chào hai bác '' Bắc Thiên từ nhỏ đã được biết hai người cho nên cũng không tính là xa lạ cậu gật đầu cười với hai người bất quá nhìn đến cô gái kia mày cậu hơi nhíu lại sau đó lại giống như nhớ đến gì đó cười quỷ dị
Cô gái phát hiện Bắc Thiên nhìn mình thì cũng giật mình sau đó đỏ mặt cúi đầu xuống không dám ngẩng mặt lên nhìn cực kì đáng yêu
'' Tiểu Linh ra chào anh và hai bác đi '' Ngân Thanh lôi cô gái đằng sau ra trước cười toe toét nói
'' chào hai bác , chào anh Thiên '' Ngân Linh rụt rè cúi chào hai người Bắc Nghiêm đến khi chào Bắc Thiên giọng lại hơi run run một chút
Bắc Thiên hình như không thích cô như vậy hơi nhíu mày một chút nhưng cũng không có phản ứng gì nhiều , Bất quá chuyện đều không thể bỏ qua được đôi mắt của Bắc Nghiêm và Nam Việt , hai người đàn ông hơi nháy mắt với nhau cùng cười nhẹ
Vy Vy và Ngân Thanh thì lại khác , hai người lâu ngày không gặp nhau liền kéo nhau ra một góc nói chuyện để lại 3 người đàn ông và một cô gái nhỏ bé đang lúng túng
'' Tiểu Thiên đưa Tiểu Linh đi tham quan một chút đi '' Bắc Nghiêm nhìn cậu rồi lại nhìn tiểu Linh , hơi gật đầu một chút rồi nói
'' vâng '' Bắc Thiên làm sao dám cãi lời ba mình với lại cậu cũng đang có ý đó a , liền dẫn theo tiểu Linh rời đi
Nam Việt cười cười nháy mắt với Bắc Nghiêm
'' xem ra nhà chúng ta lại sắp được ăn mừng a ''
'' tốt ''
Hai người một trước một sau rời đi mà chỗ đến tất nhiên là chỗ của hai bà xã thân yêu của hai người rồi
Ở chỗ khác Bắc Thiên đưa Tiểu Linh đi dạo quanh một vòng rồi lại dừng ngay một đài phun nước
Vì cậu dừng quá đột ngột Tiểu Linh đi đằng sau đang cúi đầu không chú ý liền đụng và tấm lưng của cậu , , cô chu miệng xoa xoa đầu hình như là bị đụng đau
'' chuyện gì vậy ? '' cô uất ức ôm đầu nói nhỏ
Bắc Thiên không trả lời nhưng lại quay người lại nhìn vào cô , cô gái mà từ nhỏ đã hay đi theo cậu chơi đùa lên năm 8 tuổi rời đi nước ngoài nay đã đứng trước mặt cậu , có cảm giác gì đó rất ấm áp cuối cùng cô cũng quay về rồi
'' sao anh không nói gì ? '' đg bị đụng đau lại anh không có trả lời Tiểu Linh cáu lên tức giận nói , thật ra cô chỉ muốn trước mặt ba mẹ mình ngoan một chút không ngờ lại bị anh phá hủy hình tượng thật sự tức giận cho nên cô không thèm để ý đến nữa cáu giận nói
'' phì.
62 ý thức được mình hơi quá lố Ngân Linh có hơi lo lắng nhìn cậu nhưng mà chung thủy vẫn không có lại gần cậu luống cuống không biết nên làm thế nào
Bắc Thiên dám lấy tình yêu của ba mẹ cậu ra thề cậu thật sự rất đau , lúc nãy lúc đụng vào cô hạ thân đã có phản ứng đang ở chỗ yếu ớt nhất lại bị cô đá vào một cái thật sự rất đau , trong lòng lại thầm ảo não chỉ có ở trước mặt cô cậu mới có thể bị như vậy a , bình thường những cô gái cũng không ít lần tiếp cận thậm chí dụ dỗ nhưng mà có bao giờ thành công ? tất nhiên là không , theo lời của mấy đồng bọn của cậu mà nói thì cậu chính chắn còn là xử nam chân chính a , từ nhỏ đã được cha và mẹ nghiêm khắc giáo dục chỉ được cưới một vợ phải thương yêu người đó không được lăng xăng ra ngoài với lại sống với hai người Bắc Nghiêm và VY vY từ nhỏ suốt ngày chứng kiến bọn họ hạnh phúc cho nên cậu cũng muốn bản thân phải làm được như vậy quyết định dành lần đầu tiên của mình cho người mình yêu nhất
Cũng may ba mẹ cậu không có lấy hôn nhân của cậu ra làm điều kiện trên thương trường cho nên cậu về mặt hôn nhân thoáng hơn mấy đồng bạn rất nhiều cơ bản là tự mình quyết định
Mà Ngân Linh chỉ mới có 17 tuổi a còn là tuổi đi học cho nên phải nhịn a , cậu cũng mới chỉ có 18 tuổi thôi bất quá 18 tuổi là tuổi hưng thịnh nha , chịu đựng cũng là một cực hình đó
'' này anh không sao chứ ? '' Ngân Linh nhận thấy được mồ hồi trên trán Bắc Thiên chảy ra từng đợt luống cuống ngồi xuống chọc chọc vào người cậu
Cả người Bắc Thiên vừa mới chỉ khôi phục một chút liền bị đụng vào khiến cả người cứng ngắc , có chút ảo não cậu cố gắng tránh đi '' ma trảo '' của người nào đó
Một hành này động đối với Bắc Thiên mà nói chỉ là lảng tránh vì không muốn bản thân mất khống chế nhưng rơi vào mắt Ngân Linh lại là cậu đang giận lẩy cô khiến cô không biết nên làm thế nào , có phải là cô quá mẫn cảm hay sao , hồi nhỏ cũng đều bị như vậy mà
'' này.
63 Quả nhiên một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi ở ngoài kia , cô ngồi úp mặt lên hai đầu gối của mình không hề nhúc nhích , cả người toát lên sự cô đơn hiu quạnh
Lòng Bắc Thiên đau nhói , thấy cô chỉ mặc một chiếc đầm ban nãy lại mỏng sợ cô bị lạnh cậu mở cử...
64 Tôi là Trần Phương , từ nhỏ đã sống với mẹ của mình bà tên là Trần Quyên. Cuộc sống của chúng tôi mặc dù không phải hạnh phúc hay đầy đủ như bao nhiêu gia đình khác thậm chí là đói kém nhưng mà cuộc sống vẫn luôn vui vẻ và ấm áp
Mẹ tôi không hề kể bất kì một điều gì về người thân của bà cũng như về cha của tôi ngoại trừ ông bà ngoại của tôi vì tai nạn mà chết cho tôi nghe cho nên tôi chỉ biết đến một người thân duy nhất của mình là mẹ
Cho đến một ngày mẹ tôi không hề trở về nhà , đêm đó tôi rất lo lắng đi tìm khắp nơi từng mọi ngóc ngách đến cả công ty mà mẹ đi làm cũng đã kiểm tra tới nhưng không hề thấy bà bất cứ nơi nào
Cứ thế một tuần lễ trôi qua mẹ tôi đều biệt tăm biệt tích , tôi cũng đã từng liên hệ với công an nhưng vẫn không có tìm ra được bà , tôi chán nản bỏ học đi tìm mẹ mình đến cả ăn cũng không ăn chỉ uống nước sống qua ngày
Đến một ngày tôi đi lang thang trên đường lớn lúc đó tôi mới phát hiện một người phụ nữ đang đứng ở bên cạnh một người đàn ông mặc ăn mặc bất phàm đeo kính màu đen che hết gần nửa khuôn mặt
Tôi không biết ông ta cùng với mẹ nói gì chỉ thấy ông ta đẩy mẹ tôi ngã xuống vì đụng vào bậc thêm bên dưới mà xuất huyết rất nhiều nhưng người đàn ông kia lại quay đi một cách lạnh lẽo vô tình
Cả thế giới tôi dường như chấm dứt cử động ngay lúc đó , không hiểu nên phải làm như thế nào không biết mình phải ra sao
Cho đến khi một chiếc xe đi ngang qua tôi mới sực tỉnh lại , tôi chạy như điên tới bên mẹ mình
'' mẹ.
65 '' cút. . '' tôi như bị bức đến điên lên rống lên chỉ thẳng vào mặt ông ta , bất kể ông ta là ai đi nữa cũng chính là hung thủ giết chết mẹ của tôi điều đó làm tôi không thể chịu đựng được
Đình Đức đau lòng nhìn đứa con trai trước mặt , ông đã hiểu lầm bà nhiều năm như vậy nếu như lúc đó ông đủ mạnh mẽ để chống đối lại cha mình mang theo bà ấy cùng nhau chung sống thì có phải bây giờ sẽ không xảy ra chuyện này hay không , ông cũng sẽ không nhận được sự trừng phạt hay không ?
Ngày đó vì quá tức giận ông đã đưa tay đẩy bà ra không ngờ bà lại té xuống cứ như vậy mà rời xa trần gian này , lúc đó ông thực sự rất hối hận hối hận vì mình quá vọng động không điều tra tất cả mọi thứ mà trách móc bà ấy thì có phải bà còn sống hay không và gia đình ông sẽ được đoàn tụ !
'' con trai '' Đình Đức bi thương nhưng lại không biết nên làm như thế nào run run nói
'' ông.
66 Ngày ngày trôi qua một cách tẻ nhạt tôi đều kiên cường thậm chí là hành hạ bản thân mình để có được sức mạnh để một ngày nào đó đánh bại ông ta nhưng mọi chuyện dường như không dễ như tôi tưởng chỉ cần tôi có hành động ông ta đều có thể phát hiện ra điều đó trước , tôi biết bản thân bị theo dõi sau lưng nhưng thực lực của bản thân tôi lại không thể làm gì cả
Trong một lần vô tình quay trở về nhà cũ tôi phát hiện một bức thư của mẹ mình cất trong ngăn bàn , trong thư bà viết rất nhiều , bà nói tất cả là lỗi của bà không phải là của ông ta bà chỉ xin tôi đừng tìm ông ta trả thù , câu cuối cùng bà cũng viết rằng tôi không nên hận ông ta
Tôi nở nụ cười đau xót , phải làm sao đây nói không hận có thể không hận được sao ? từ bỏ thì có thể từ bỏ được sao ?
Cho đến một ngày ông ta hình như thương lượng với người nào đó bắt một cô gái
Cô ấy rất đáng yêu khả ái thoạt nhìn rất yếu đuối nhưng trong mắt lại có sự kiên cường bất khuất làm tôi phải chú ý cô ấy tên là Lưu Vy Vy
Lúc thuộc hạ nói tôi mới biết thì ra cô đã có chồng hơn nữa lần bắt cóc này cũng có liên quan đến anh ta
Không hiểu tại sao nhìn vào cô ấy tôi có cảm giác rất yên bình rất tốt thật sự rất thoải mái không phải cảm giác giữa người con trai và con gái và giống như hai người bạn với nhau mà thôi
Cô ấy đã nói rằng :'' anh có muốn trả thù hay không ?'' , tôi không biết.
67 Tôi bị một người đàn ông bịt mặt ngăn lại nhưng tôi biết rất rõ người kia là ai , nhưng bây giờ người đó lại hờ hững không hề tỏ ra một chút nào giống như mọi ngày , ông lạnh lùng nhìn tôi khiến tôi thật sự rất bi thương , thì ra không một ai thật sự quan tâm đến tôi cả ngoại trừ cô gái đằng sau lưng tôi đang bảo vệ cô là người duy nhất hiện tại khiến tôi ấm áp , là người duy nhất không có sự giả tạo trong lời nói đối với tôi là một cô gái thuần khiết
'' tránh ra '' tôi lạnh lùng nói , hai tay đã nắm chặt con dao trong tay biểu hiện sẵn sàng ứng chiến
'' nếu như người không buông cô ta ra đừng trách thuộc hạ không hạ thủ lưu tình '' tên bịt mặt nhíu mày lạnh lùng nói , khi tới đây bang chủ cũng đã đoán được thiếu chủ chắc chắn sẽ mềm lòng rồi nhưng lại không cho phép hắn đả thương thiếu chủ dù chỉ một chút chuyện này thực sự làm khó hắn , nhưng thời thế bắt buộc thiếu chủ không chịu buông chịu thì chỉ còn cách duy nhất mà thôi thà đắc tội thiếu chủ một chút chứ không thể để con tim được cứu thoát được
'' hừ.
68 Tôi không biết ruốt cuộc mình trở về như thế nào nhưng lúc tỉnh lại tôi đã phát hiện mình ngủ ở trong phòng , bản thân cảm thấy thật thất bại
Khẽ thở dài , tôi lại nhận được tin tức Vy Vy đã được chồng cô ấy cứu thoát , lúc đó tôi thực sự mới nhẹ nhõm trong lòng canh cánh trong lòng cũng được hạ xuống
Mấy ngày sau trong lúc vô tình tôi bắt gặp được một cô gái bị thuộc hạ của Đình Đức giam giữ , nhưng mà không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy cô ta trông rất quen thuộc hình như bản thân đã gặp nhưng lại không nhớ là gặp ở đâu nhân lúc người kia đi khỏi tôi lại cứu cô ta ra
Thật buồn cười là tôi cảm thấy mình quá hiền quá dễ dãi chỉ vì một lý do rất đơn giản đã cứu người như vậy
Cô ta là Diệu Ngọc , nghe tới đây tôi đã biết cô ta là con gái của Diệu Quang người hợp tác với Đình Đức bắt cóc Vy Vy a
Hình như cô ta đã trải qua rất nhiều chuyện cho nên khá trầm lặng , không hiểu vì sao tôi đối với cô ta lại khá thân thiết khó có thể nói nên lời được , tôi coi cô như người em gái của mình vậy.