501 Hơi thở của người đàn ông toát ra một sự nguy hiểm, nhưng sau khi được pháp luật công nhận, cái nguy hiểm ấy bỗng trở nên rất đường hoàng. Cố Sơ tham lam mùi hương của anh, vừa sạch sẽ vừa đầy mê hoặc.
502 Cố Tư ôm bó hoa hồng đứng dưới ánh nắng rất lâu, cánh hoa rực rỡ diêm dúa, còn gương mặt cô lại trắng nhợt như bị mất máu quá nhiều. La Trì thấy cô cứ ngây ngốc mãi, bèn đưa tay khuơ khuơ trước mặt cô, “Nghĩ gì vậy? Cơ hội tốt đừng lãng phí, hết tiết rồi phải không? Hết rồi anh đưa em đi chơi”.
503 Cánh cửa của dì Sầm Vân coi như đã bước qua trót lọt một cách kỳ quái. Mặc dù cho tới tận lúc về Thượng Hải, Cố Sơ vẫn cảm thấy Lục Bắc Thần giải thích hợp tình không hợp lý nhưng dù sao đi nữa, chuyện hôn nhân của họ cuối cùng cũng nhận được lời chúc phúc của trưởng bối.
504 Trong công việc, tất cả những người quen biết Lục Bắc Thần không ai phụ nhận sự trách nhiệm của anh. Anh nghiêm khắc với công việc tới mức gần như biến thái.
505 Khi quay về trường học lại, Cố Sơ được biết nhà ăn của trường đã được mở rộng quy mô. Trước đây chỉ có một tầng, phân ra bốn cửa Đông, Tây, Nam, Bắc. Diện tích từ cửa Đông cho đến cửa Tây vào khoảng hơn năm trăm mét vuông.
506 Chiếc xe đi thẳng mãi, xuyên qua bầu trời đen kịt. Dọc đường, từng ngọn đèn đỏ rực nhảy vọt qua trước cửa kính xe, chẳng biết họ đã vượt bao nhiêu cái.
507 Ngoài mặt Lục Bắc Thần tỏ ra bình tĩnh nhưng trái tim thì đang run rẩy. La Trì nói như vậy chứng tỏ anh ấy không thể chắc chắn có thể cứu được Cố Tư và Ben ra trong vòng sáu tiếng đồng hồ, hơn nữa về tới Quỳnh Châu cũng mất một khoảng thời gian, thời gian thật sự để đấu với bọn bắt cóc chỉ có khoảng hai tiếng.
508 Một thời gian rất dài sau này, khi tỉnh dậy khỏi cơn mơ, Cố Sơ vẫn ngỡ như Cố Tư vẫn còn sống. Thi thoảng cô lại gọi điện cho nó hỏi xem học hành thế nào, rồi hỏi nó nghỉ hè có muốn tới Thượng Hải ở một thời gian hay không.
509
Khi đến Khang Định đã là chín giờ sáng, ánh mặt trời khá gắt gao, không khí còn hơi se lạnh. Trên con đường hẹp có thể nhìn thấy núi, xung quanh núi lác đác thấy bóng người.
510 Anh học được mấy lời ngọt ngào lỡ đi an ủi cô nào khác thì biết làm sao?
Cố Sơ đứng bên cạnh âm thầm quan sát vị tộc trưởng họ Vương này, trông ông ấy có lẽ đã ngoài sáu mươi, dáng người không cao, còn hơi gù, gầy nhẳng, đen sạm, vừa nhìn đã biết là người quanh năm lao động, dầm mưa dãi nắng.
511 Hai vợ chồng sẽ chung sống cả đời, từ ngày có giấy đăng ký kết hôn là em ở trong anh, anh ở trong em rồi.
Cống Tốt là nơi con người ta tôn sùng sức mạnh của tự nhiên.
512 Dù anh có nổi bật cũng không thể để bà xã ở ngoài gặp nguy hiểm!
Hướng Trì đã có nhiều năm kinh nghiệm hỗ trợ y tế nơi vùng núi xa xôi, tình hình của Xuyên Tạng anh ta càng nắm rõ trong lòng bàn tay.
513 Đừng quan tâm nhiều như thế, thoải mái yêu quan trọng hơn hết thảy, nếu không đánh mất rồi sẽ hối hận cả đời…
Lục Bắc Thần hỏi thăm và kiểm tra kỹ lưỡng cho Lục Bắc Thâm.
514 Cô hy vọng Tư Tư có thể được che chở, hy vọng thần linh trên trời cao nghe được lời cầu nguyện của cô, để kiếp sau em gái cô không phải chịu đựng khổ sở nữa.
515 Nhà khách Phong Nguyệt Cổ Đạo có ma.
Sau khi Lục Bắc Thần và Cố Sơ, Kiều Vân Tiêu trở về nhà khách thì nghe thấy mọi người xôn xao bàn tán về chuyện này.
516 Chẳng mấy chốc đã có tiếng bước chân từ trên tầng hai đi xuống, vừa đi vừa nói: "Tôi thấy chắc là có kẻ đùa ác thôi, đừng lo lắng".
"Cảnh sát Từ, dù có là trò đùa ác ý cũng phải điều tra chứ, chỗ tôi còn bao nhiêu là khách.
517 Tất cả khách khứa trong nhà khách Phong Nguyệt Cổ Đạo không được phép rời khỏi Cống Tốt.
Đây là thông báo của cảnh sát Từ mà chị Dao nhận được khi trời vừa nhá nhem tối.
518 Cố Sơ vẫn lén lút uống rượu nếp, sau khi Lục Bắc Thần tắm rửa xong, quay trở lại giường, cô nằm rạp trên người anh, cười hì hì: "Anh bảo ai là người phát minh ra rượu nếp? Vừa uống là say được".
519 Lăng Song hay mơ những giấc mơ dài.
Trong mơ là thời sinh viên của cô, cô đang nắm tay cùng cậu sinh viên áo trắng ấy. Cô đỏ mặt trước cái nhìn chăm chú của anh.
520 Cố Sơ có thể hiểu được cảm nhận của chị Dao. Nhà khách vốn là nơi đón khách, làm ăn, mùa du lịch dĩ nhiên không thiếu khách khứa, nhưng những tình cảm khó quên lại hay xảy ra vào những lúc vắng vẻ.