141 -Các người phải cho tôi gặp phu nhân ! Các người không thể lợi dụng bà ấy bị bệnh mà đối xử với tôi thế này. Các người mau cho tôi vào trong …Ông Khôi gật đầu ra hiệu cho hai vệ sĩ ngay lập tức lúc đó Bảo Trân và ông Triệu bị cõng ra ngoài sân.
142 Anh ơi ! Nhìn nè ! Anh bảo Phương Nghi vào gọi em dậy nhưng cô ấy cố tình lợi dụng cơ hội để trả thù em. Anh nhìn đi ! Cô ấy dùng hết sức để véo tai gần đứt rồi nè !Phương Nghi chết lặng người vì kinh ngạc.
143 Ba ơi ! Con đến đây rồi ạ ! Ba có nhìn thấy và nghe con nói không ? Hôm nay con và anh Du Kiệt đem ba về với mẹ và cậu để ba người được đoàn tụ. Con thật sự không thể chấp nhận chuyện từ nay con sẽ không gặp được ba nữa !Phương Nghi nói trong đau khổ :-Ba ơi ! Con xin lỗi ! Con xin lỗi ba vì những năm qua con luôn trách ba vì đã không dành nhiều thời gian cho hai anh em con …con đã trách ba vì ba đã để mất mẹ ! Con sai rồi ba ơi ! Con thật sự đã sai và bây giờ con rất hối hận ! Con hối hận vì mình đã không biết quý trọng những tháng bên ba …con không dành nó để chăm sóc cho ba mà lại giận và trách ba.
144 Gia Bảo thầm nguyện cầu. Sau khi tâm sự và nói lên những ý nguyện của mình với ông Dao thì họ trở về nhà ông Tám và chiều hôm đó vào lại Sài Gòn. Vẫn như cũ ! Hơn một ngày đêm họ đi đường họ dừng lại trước ngôi biệt thự quen thuộc.
145 Vì tôi …không muốn cầm bất cứ thứ gì liên quan đến anh cả !Cô nói xong thì dúi chiếc điện thoại vào tay của Gia Bảo rồi bước vội vã vào trong với gương mặt giàn giụa nước mắt rồi thầm nghĩ trong đau khổ “ Xin lỗi ! Xin lỗi anh Gia Bảo ! Tôi không muốn làm vậy đâu nhưng cứ nhìn thấy anh là tôi lại nghĩ tới ba mình …chỉ vì việc hoán đổi linh hồn ngớ ngẩn đó đã làm cho ba tôi phải chết! Tôi không hề trách anh nhưng tôi lại không thể tha thứ ình.
146 Ba không biết thứ đó của con là cái gì mà lại biết nói được !-À ! …Cái đó …thực ra …! –Gia Bảo lúng túng giải thích. Ông Châu lắc đầu rồi nhấn mạnh :-Ba không biết con đang theo đuổi cái gì nhưng ba khuyên con không nên từ bỏ ! Vì đôi khi những thứ chúng ta thấy bề ngoài chưa hẳn là bản chất thực sực của bên trong.
147 Ông Khôi đáp kính cẩn rồi vội vã đi tới phòng của Hào Tâm. Ít phút sau thì tất cả các vệ sĩ đã đứng chờ chẵn giữa sân trong trạng thái sẵn sàng. Ông Châu bước ra và đều giọng :-Bây giờ các cậu hãy tới Hà gia và giúp cho thiếu gia lấy được một thứ ở đó.
148 Xin lỗi thiếu gia ! Cậu hãy chịu khó đi ! Đây là chỉ thị của chủ tịch chúng tôi không thể làm trái được !Gia Bảo quay lại nhìn Hào Tâm với ánh mắt hình viên đạn rồi nói :-Các cậu không về là tôi đuổi việc hết đấy ! Làm ơn cho tôi một chút tự do được không ?Hào Tâm lắc đầu và quả quyết :-Xin lỗi thiếu gia ! Bọn em đến đây để giúp thiếu gia và sẽ không rời khỏi đây nếu như thiếu gia chưa lấy được thứ mình muốn.
149 Woa ! Một sân đầy hạc giấy luôn !Anh lớn tiếng gọi trong vẻ kinh ngạc :-Vú ơi ! Mau ra đây xem nè ! Sân nhà mình toàn là hạc giấy không !Vú Hòa vội vã chạy ra và cũng tỏ ra kinh ngạc không kém Du Kiệt.
150 Xin anh đừng làm vậy ! Tôi không xứng đáng để một thiếu gia như anh phải hạ mình như vậy ! Tôi không đáng đâu ! Ở bên anh có bao nhiêu người …anh cần gì phải chọn một cô gái mồ không cha không mẹ như tôi chứ ! …Nói rồi cô ngủ thiếp đi trong sự đau khổ.