21
Lý Dĩ Thành đưa Dương Tiếu Văn về khách sạn, hai người tán gẫu suốt dọc đường, đến khi xe đỗ trước thềm, sự tịch mịch lại rủ xuống, họ ngồi lặng thinh trong xe, không ai nói, không ai định xuống, màu đêm chậm rãi bện lấy nhau thành một bầu không khí ngột ngạt khó tả thành lời.
22 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Không khí Thượng Hải hình như đang ngấm ngầm thay đổi.
23
Lý Dĩ Thành ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau, tỉnh dậy thấy Dương Tiếu Văn để một mảnh giấy trên bàn, nói anh ta đến công ty, sáu giờ chiều tan sở sẽ về cùng đi ăn cơm.
24
Lý Dĩ Thành về nhà, lại ngủ ba ngày nữa. Khưu Thiên nghe quyết định của cậu xong, chỉ thản nhiên nói: “Tự lo thân mình đi, ba chục tuổi đầu rồi… quà đâu?”
Cuối tuần đầu tiên ở Đài Bắc, Dương Tiếu Văn hứng chí bừng bừng xà nẹo Lý Dĩ Thành đòi nấu cà-ri gà, vậy là sau bốn năm Lý Dĩ Thành lại một lần nữa đến nhà Dương Tiếu Văn, nhìn Dương Tiếu Văn mở cửa, lòng cậu tự dưng nao nao khó tả, nghĩ chẳng biết quán mỳ hồi xưa còn đó không nữa.
25
“Sau đó, lúc gặp em ở quán mỳ anh mừng muốn khóc, em chịu nói chuyện với anh, mà lại không có vẻ giận dỗi gì hết, anh nghĩ không chừng mình có thể là bạn rồi, hôm đó về A Tả lại làm ầm lên, cậu ấy bực mình vì thấy gặp em xong anh vui vẻ thế, kết quả là đang cãi cọ thì Tiểu Đồng gọi điện, nói em đang khóc…”
Cái đêm nước mắt nhòe mi ấy dần dần trở về trong tâm trí Lý Dĩ Thành theo giọng nói êm ái của Dương Tiếu Văn, nhưng đau thì cậu không cảm thấy nữa, không phải cậu không nhớ, mà là cậu đã bước qua rồi.
26
Những ngày ở Đài Bắc lại tiếp diễn. Lý Dĩ Thành để hơi thở của Dương Tiếu Văn lặng yên len lỏi vào cuộc sống của mình, rồi ung dung đổ bóng, xòe tán rộng khắp mỗi nơi cậu dừng chân, và cứ thế đợi chờ Dương Tiếu Văn gọi tình yêu đã bỏ quên của cậu quay trở lại, để dòng sông ánh sáng dưới cầu vượt chậm rãi nối mạch từ ánh mắt một người tới trái tim người kia, giống như tuyết đầu mùa Bắc Kinh, cùng lúc rơi giữa vận mệnh cả hai người.