21 Tách…. Tách…- Cô Chu Anh , xin hãy nhìn sang bên này cho chúng tôi chụp một kiểu. - Chị Chu Anh, em yêu chị!Bóng người nữ đeo kính đen, khoác bên ngoài bộ áo khoác vàng rực rỡ như nắng mai khó khăn vượt qua đám người phóng viên lẫn fans để bước vào khách sạn Four Seasons Hotel.
22 Tại New York Fashion Week
Ngay từ mấy hôm trước bên tổ chức đã xuất ra nhiều nhân viên xuất sắc tới đây chuẩn bị cho show diễn thời trang lần này, không chỉ về phần trang trí mà còn cả khâu an ninh.
23 Các ánh đèn vàng chiếu thẳng lên sàn catwalk khiến nó trở thành trung tâm của mọi sự thu hút, từng người mẫu bắt đầu bước ra với những bộ trang phục khác nhau nhưng cùng một chủ đề ‘Spring summer’ (Xuân hạ)
Mỗi người mẫu có những dáng đi riêng, người uyển chuyển, thướt tha hoặc mạnh mẽ, dứt khoát.
24 Chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa thì có giọng nói trong trẻo vang lên và tất nhiên đó là của Chu Anh:
- Vương tổng vì chuyện gì mà vội vã rời đi vậy?
Nghe câu nói này thôi cũng đủ nhận ra đó là người mẫu Chu Anh bởi giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào như mật tới chết người giống cây nắp ấm (1).
25 Tại Royal city
Trong cửa hàng quần áo DKNY
Hình ảnh cô gái thướt tha với chiếc váy tím kết hợp đôi giày đen hàng hiệu đã thu hút nhiều ánh mắt của mọi người, nhất là việc theo sau cô là ba, bốn cô nhân viên của cửa hàng.
26 Mọi người và cả Thiên Lý đều hướng ánh mắt tới giọng nói đó là một cô gái mặc áo cổ trụ hoạ tiết ngũ sắc với quần Culottes xẻ ống, khuôn mặt không chút son phấn thêm phần thanh lệ, tao nhã, đó chính là Mỹ Phương (cô gái được nhắc tới ở chap trên đó, người nào không nhớ thì đọc lại nhé!).
27 Trong tiệm bánh ‘Happy cake’
Có một cô gái đang lấy chiếc bánh sinh nhật từ tủ ra rồi viết kem phủ lên đó một cách nhẹ nhàng, đó không ai khác chính là Tâm.
28 Trong lúc phải dừng vì chờ đèn đỏ, anh mới nói ra mục đích của mình khi đưa cô tới chợ Đồng Xuân này:
- Thật ra sắp tới ngày mừng thọ cho bà nội tôi cho nên tôi muốn tặng cho bà một bất ngờ.
29 Cuối cùng sau khi lách qua nhiều đám đông thì khoảng cách ngày một gần, Tâm với tay đặt lên vai cô gái kia gọi:
- Thục Trân
Cô gái đó từ từ quay lại và Tâm vô cùng sửng sốt bởi…
- Có chuyện gì sao?
Cô gái này không phải là người đó dù cũng mặc áo chấm bi đen cùng quần jean, Tâm liền vội vàng cúi đầu xin lỗi vì nhận nhầm người.
30 Nhìn ánh hoàng hôn dần tắt sau những dãy nhà cao tầng, bị thay thế bởi biển đêm lung linh ngàn vì sao. Thành phố vẫn thật náo nhiệt cùng những chiếc đèn rực rỡ màu sắc, người qua kẻ lại đông đúc nhưng tất cả lại trái ngược hết với tâm trạng của Tâm bây giờ.
31 Từ từ ngẩng đầu lên thì bắt gặp thân ảnh cô tuyệt nhiên không ngờ tới, đó chính là Dương Thiên Tài. Từng khi chung một mái nhà với anh, cô cũng hiểu tính của anh.
32 ‘Thời gian có sức mạnh ăn mòn trái tim, phá huỷ niềm tin, làm cạn hốc lệ, đẩy kẻ yếu rơi xuống địa ngục và làm con người ngày càng tàn nhẫn. ’
Tại sân bay
Trong cái không khí ồn ào, náo nhiệt, một bóng dáng xinh đẹp bước đi kiêu ngạo giữa biển người qua qua lại lại thâm tình mà vô tình.
33 Qua một năm, những cảnh vật đã thay da đổi thịt nhiều và cô cũng như thế. Không còn những cái ngây thơ viển vông, mấy cái thể loại yếu đuối hay thứ tình cảm nam nữ vô dụng kia mà trong cô bây giờ chỉ còn một ngọn lửa báo thù đang hừng hực cháy mà thôi.