21 Năm tôi 5 tuổi, đối diện nhà tôi có nhà chuyển đến. Tôi nghe mẹ nói, chủ nhà bên ấy là bạn làm ăn với ba tôi vì vậy hai nhà rất thân nhau. Buổi chiều hôm ấy, tôi và ba mẹ sang căn nhà đối diện ấy.
22 T/g xin lỗi vì đã đăng chậm, mong độc giả tha thứ T. T………………………………………………. . Sau 13 năm, tôi và Nhiển Di cuối cùng cũng gặp lại. Lần tôi và Nhiển Di gặp trong phòng, tôi đã hết sức ngạc nhiên.
23 Nhiển Di nhìn cái cupcake còn đang ăn dở trên tay, bỗng nhớ đến câu nói lúc này của Hoàn Trắc, mặt cô thoáng ửng đỏ. Hoàn Trắc có thật là có tình cảm với cô không ? Còn cả…… cô gái mà anh nói là chị của anh ? Cô không tin đó là chị của anh, nếu là thật thì tại sao chị ấy lại ở bữa tiệc, còn ăn mặc rất sang trọng.
24 Đã 4 tiếng đồng hồ trôi qua, mà chưa ai tìm được Nhiển Di… Cả đêm hôm qua, Bách Bạch Hàn thức trắng. Anh thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, mong chờ cô sẽ quay về nhưng… Hoàn Trắc mở cửa phòng làm việc bước vào, nhìn thiếu gia một hồi rồi nói: “Thiếu gia, ngài nên nghỉ ngơi một chút.
25 Đau…đau chết đi mất. Chân của mình. Nước mắt đau đớn của Nhiển Di chày dài xuống. Trên sàn gỗ, máu chảy lênh láng. Triều La Duệ cầm súng bạc trên tay, lòng vô cùng hả dạ.
26 Ở bệnh viện YYY… Bách Bạch Hàn ngồi ở ghế chờ, cúi đầu nhìn xuống đất. Khuôn mặt lãng tử đầy lo lắng và sợ hãi. Anh lấy điện thoại ra, bấm một dãy số rồi dừng lại.
27 Nhiển Di đi vào trong một đường hầm, cô mặc chiếc đầm trắng ren, chân không đi trên mặt đất lạnh giá. Đường hầm này… không có lối ra sao ?. Tăm tối làm sao.
28 Hắn ta…hắn ta hôn cô ? Hắn ta đang hôn cô. Hắn ta dám hôn cô. Trời ơi, nụ hôn đầu của cô. Hắn ta có vấn đề rồi, hôn cô rồi còn nói cô là vợ hắn. Thần thánh ơi, tên này bị điên rồi, điên rất rất nặng.
29 “Haha, anh nói tôi bị mất trí nhớ ? Hoang đường thật. ” Nhiển Di cười ha hả. Bao nhiêu năm nay cô hoàn toàn bình thường. Cô còn nhớ rằng năm 4 tuổi, ba mẹ đã ra “thánh chỉ” rằng không cho phép cô ra khỏi nhà nửa bước.
30 Lúc Nhiển Di tỉnh dậy là đã chiều tối, nằm bên cạnh không có ai. Chắc hắn ta về rồi. Cô nhìn lên trần nhà rồi suy nghĩ. Nếu hắn ta thật sự là cậu bé đó, là hôn thê của cô thì cũng.
31 "Anh. . . anh. . . " Co tức giận nhìn anh, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Không thể tin được, hắn là ai mà có quyền nói thế ? Hắn uy hiếp cô, hắn mang Hoàn Trắc ra uy hiếp cô ! Hèn ha, hèn hạ a !"Nhiển Di, tốt nhất là em nên ngoan ngoãn một chút, từ nhỏ em đã nhận lời cầu hôn của anh.
32 “Cô em, mau lại đây anh sờ tí nào. ”
“Nhìn em còn ngon hơn mấy con lần trước anh gặp nha. ”
“Đừng, đừng mà, làm ơn đừng chạm vào tôi. ”
“Hét lớn lên nào cục cưng, tụi anh rất thích nghe giọng của em.
33 An Nhiển Di vừa nghe bác tài xế nói xong, mặc kệ cái chân đang bị thương mà mở cửa xe, định nhảy xuống. Nhưng vòng eo cô nhanh chóng một lực ôm lại, lôi cô ngồi cố định lại trên ghế.
34 Nhiển Di vẫn ngẩn người ngồi đó, đôi mắt xa xăm nhìn cái xích đu mà cô và Hoàn Trắc từng ngồi. Bỗng nhiên hình ảnh Hoàn Trắc xuất hiện trước mặt cô, sau đó từ từ lui về phía sau.
35 "Này này, anh đẩy tôi đi đâu thế hả ? Đừng thấy con gái nhà người ta bị thương rồi động thủ nha. "
"Em câm miệng, đừng chọc tức anh. Là em bảo bác ấy hủy hôn phải không ? Tại sao vậy hả, tình cảm của anh không đủ lớn sao ? Anh đã chờ em suốt 13 năm, vậy mà em lại tuyệt tình như vậy ư ?"
"Anh mới câm miệng đấy, tình cảm là phải xuất phát từ hai phía.
36 Xế chiều, Nhiển Di bị đánh thức bởi một mùi hương sô cô la ngọt ngào. Cô khẽ chớp mắt, dùng hai tay cố gắng đẩy mình ngồi dậy. Trên cái bàn phía đối diện giường, những món quà đầy màu sắc khác nhau được xếp gọn gàng.
37 Nửa năm trôi qua thật nhanh, Bách Bạch Hàn đã không còn xuất hiện trong cuộc sống của An Nhiển Di nữa nhưng những tin đồn về cô và hắn ta vẫn còn lan truyền mạnh mẽ.
38 Dương Hoàn Trắc ? Anh họ Tú Đình ? Chuyện gì đang xảy ra thế này. Nhiển Di cầu mong là trùng tên nhưng giọng nói này lại không thể sai. Cô ngẩng mặt lên, đối diện chính là khuôn mặt và nụ cười ấm áp quen thuộc đó.
39 Qua nước ngoài một thời gian, An Nhiển Di thích ứng vô cùng nhanh, cũng may là tiếng anh của cô không qua tệ, vẫn có thể hiểu nghĩa và giao tiếp. Chân cô cũng đã có thể đi vững và chạy.
40 "Hàn, mi định qua bên đó thật à ?" Mạc Minh Khiêm đang xem xét các hồ sơ của bệnh nhân, hướng mặt lên nhìn người đang ngồi bắt chéo hai chân trên sa lông phía đối diện, biểu cảm có chút không tin.