1 Không gian căng thẳng hồi hộp ở tòa làm cho nó cảm thấy bức bối, vô nghĩa. Theo như nó nghĩ trước, chỉ cần trong khoảng nửa giờ là có thể về. Nhưng nó không thể ngờ được tình huống này lại xảy ra, làm cho phiên tòa này kéo dài ngoài mong đợi của nó.
2 Sau cái ngày ba mẹ nó li hôn, cuộc sống của nó vẫn như trước. Hàng ngày đến trường chịu đủ các loại ánh mắt của bạn học, khinh bỉ có, thương hại có,còn có cả hả dạ,.
3 Cuối tuần, nó cho phép bản thân ngủ thêm một chút. Nhưng thật không hiểu, chỉ mới có 5 giờ sáng, cảm giác buồn ngủ tiêu biến hoàn toàn. Mắt nó cứ trân trân nhìn trần nhà, đấu tranh hồi lâu, nó bật người dậy đi làm VSCN, thay một bộ đồ thoải mái muốn ra công viên gần nhà chạy bộ.
4 Bắt đầu một tuần mới, nó nhanh chóng chào ba nó đến trường. Hiện tại còn sớm, nó ung dung vừa đi vừa cảm nhận không khí buổi sáng. Vừa đến cổng trường, nó bất đắc dĩ chứng kiến cảnh tượng mà nó không bao giờ muốn nhìn thấy: mẹ nó cùng chồng mới của bà đưa Uyên Nhã đến trường.
5 Từ cái sự kiện kia, ở trường nó ngày càng cô lập hơn. Không ai bắt chuyện được với nó, cho dù có vẫn chỉ nói được 1, 2 câu đã không thể chịu được sự im lặng của nó mà rời đi.
6 Sáng sớm, nó đã dậy làm việc nhà. Bắt đầu từ việc quét dọn trong nhà đến ngoài sân. Nấu 2 phần ăn rồi gọi ba nó dậy. Đây là lần đầu tiên từ khi ba mẹ nó li hôn, hai cha con mới ngồi ăn chung.
7 Ánh ban mai vừa hiện ra, trên mặt có gì đó nhột nhột, nó gạt cái thứ khó chịu đó đi, trở mình tiếp tục giấc ngủ quý báu. Tử Kỳ thấy vậy vẫn không từ bỏ, sang bên kia, dùng tóc phá rối nó.
8 Thấm thoát cũng gần đến ngày nó đi du học. Chỉ còn nửa ngày thôi, chiều nay phải lên máy bay rồi, nó đến trường rút học bạ. Tuần qua, ba nuôi nó đã xin cho nó nghỉ để làm mọi thủ tục cần thiết.
9 - Hi Yuna. Hi Kelvin. - Hello Jane. Nó gật đầu chào cô bạn cùng khóa, Minh Lâm cũng lên tiếng đáp lại. Yuna là tên nó dùng khi ở đây mà Kelvin không ai khác chính là Minh Lâm nhà ta đấy.
10 - Chào mọi người, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ là người đứng lớp trong tiết thể dục này. Hi vọng chúng ta dạy-học vui vẻ. Kết thúc lời chào, những tạp âm cũng theo đó mà vang lên, nào là tiếng huýt sáo, tiếng hò hét.
11 Chương 11. Không khí lành lạnh buổi sáng chỉ khiến người ta muốn vùi đầu vào chăn ngủ tiếp, nó cũng nằm trong số “người ta” đó. Nhưng cái đồng hồ báo thức không hiểu được ý nó mà “cất” tiếng phá rối.
12 Cả buổi học hôm nay nó không đến lớp, Minh Lâm cũng vậy. Thân thể của thằng nhóc cần được nghỉ ngơi. Đối với Minh Lâm, thằng nhóc còn “biết ơn” bọn kia, nhờ bọn nó mà nhóc con đang vô tư ăn ngủ với tư cách “bệnh nhân”.
13 I need you girl Wae honja saranghago honjaseoman ibyeolhae I need you girl Wae dachil geol almyeonseo jakku niga piryohae I need you girl neon areumdawo I need you girl neomu chagawo I need you girl (I need you girl) I need you girl (I need you girl)[ Nhạc chuông I need U- BTS]Âm thanh phá rối giấc ngủ của nó vang lên không dứt.
14 - Yeah!!! Tốt nghiệp rồi. Về Việt Nam thôi. HURA. Câu nói đó của ai? Của Minh Lâm đấy. Thằng nhóc này muốn về Việt Nam lâu rồi. Chỉ tội cho những người hâm mộ nhóc chứng kiến cảnh tượng rất ư là tăng động của cậu.
15 - Mau thức dậy. Cái con nhóc ham ngủ, có dậy không thì bảo?Tử Kỳ "lại" vào phòng đánh thức nó mà quên mất lần trước lãnh đủ một đấm của nó bầm cả mắt, lần này cũng không rút kinh nghiệm.
16 Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến ngày nó và Minh Lâm nhập học tại Rose. Nó thì khỏi nói, chuẩn bị trong tích tắc, chỉ có Minh Lâm vẫn còn đang cuộn người trong chăn, nhìn chẳng khác gì một con sâu.
17 Keng…keng…keng. - Con làm gì vậy Tử Kỳ? Ông Trịnh nhăn mày khó chịu với thứ âm thanh kia. Tử Kỳ nhìn ông, thản nhiên đáp: - Con đang đánh thức hai đứa kia dậy đi học ạ.
18 “Chuyến bay từ Mỹ đến Việt sắp hạ cánh. (@$#@$#@!$#$$@!# một tràng tiếng Anh)” Một thanh niên đeo cái kính râm bước ra, khuôn mặt bị cái kính che gần một nửa nhưng vẫn toát ra vẻ thu hút đặc biệt.
19 - Cô gái phục vụ như thế nào rồi?Trên đường đến trường, nó không nhìn mà hỏi Minh Lâm. Khuôn mặt ngơ ngơ ngác ngác nhìn nó, Minh Lâm "ngây thơ" hỏi:- Cô phục vụ nào cơ?Ngước mắt nhìn khuôn mặt giả ngơ của thằng nhóc, nó trừng mắt, ý tứ rõ ràng " Em đừng thử thách tính nhẫn nại của chị".
20 Âm nhạc luôn là thứ giúp người ta thư giản tốt nhất đối với nó. Đắm chìm trong tiếng đàn piano của bài Love is like a flower, nó thoải mái nằm dài trên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.