1 Tửu Trung Tiên là tửu lầu lớn nhất kinh thành. Không chỉ lớn nhất mà còn đông khách nhất, không chỉ đông nhất mà chính là lúc nào cũng đông. Mà đặc biệt đông chính là lầu hai của tửu lầu này.
2 Hồng phấn lâu chỉ cách Tửu Trung Tiên một dãy phố. Nếu không có ba chữ “Hồng phấn lâu” trước cửa, khách từ phương xa đến nhất định sẽ tưởng mình đến nhầm địa phương.
3 Sáng sớm, tứ hoàng tử mở mắt. Hắn là người luyện võ có thói quen dậy sớm. Nhìn người bên cạnh đang ngủ say, hắn khẽ thở dài. Hắn như thế này là lợi dụng nàng đối phó với sự tranh đấu của hoàng thất.
4 Nhớ lại năm đó, Lý Thụy hắn bị tai nạn xe, tỉnh dậy xung quanh vừa tối vừa tanh mùi máu. Phát hiện cơ thể có điểm kỳ quái, còn chưa kịp ổn định tinh thần.
5 Trong cung Khánh Đô, Tống thái y quỳ gối dập đầu với Lý Thụy:
“Vi thần đa tạ ơn cứu mạng của tứ hoàng tử”.
Lý Thụy vội vàng đỡ hắn dậy, đương nhiên sức hắn cũng không nâng được Tống thái y, chính là Tống thái y cũng không rề rà.
6 Hoàng thượng hiện tại dưới gối có năm hoàng tử.
Nhị hoàng tử do Kính phi sinh ra, năm nay chín tuổi. Tuy còn nhỏ nhưng trên hắn không có hoàng huynh, phía dưới lại có đến mấy hoàng đệ.
7 Trong Khánh Đô cung, chỉ có hai người là Hàn hơn ba mươi tuổi gương mặt dữ tợn và tứ hoàng tử năm tuổi gương mặt ngây thơ đáng yêu. Tứ hoàng tử nghiêng đầu nhìn Hàn sư phụ cười thật sâu.
8 Tứ hoàng tử nghe tiếng thở dài của hoàng thượng, không nỡ làm phụ hoàng của mình thêm lo lắng, cuối cùng quỳ gối nghiêm trang nói:
“Phụ hoàng, trên đời này có rất nhiều việc không thể như ý muốn chúng ta, cũng không có thứ hoàn hảo không khiếm khuyết.
9 Những ngày gần đây, trong kinh thành có hai người mất ăn mất ngủ.
Một người là ông chủ của Tửu Trung Tiên. Ông chủ Đỗ mỗi ngày rụng mất không biết bao nhiêu tóc, người cũng gầy mọp đi.
10 Tứ Thụy rời khỏi đại sảnh, xuyên qua hành lang dài trở về phòng. Hắn nhìn A Hạnh, A Châu đang đứng đợi trước cửa, nhẹ giọng phân phó:
“Hai ngươi lui xuống đi, đêm nay không cần ở đây.
11 Sáng sớm Hà Sử Tĩnh thức giấc đã không thấy người bên cạnh đâu, vội ngồi dậy sửa sang y phục. A Hạnh ở ngoài phòng nghe tiếng động biết là vương phi thức giấc, liền liên tiếng hỏi:
“Vương phi, người tỉnh rồi? Nô tỳ vào hầu hạ người rửa mặt?”.
12 Điều tiếc nuối nhất của các vị tiểu thư, cô nương trong kinh thành, à không, trong cả nước mới đúng, là hôm nay không được tham dự ngày hội săn bắn của hoàng gia.
13 Tứ Thụy định dẹp chuyện săn bắn qua một bên, dù sao hắn cũng không hứng thú, ở lại lều trông nom Sử Tĩnh cho yên tâm. Nhưng nhị vương gia được hoàng thượng giao nhiệm vụ phụ trách lần đi săn này, nên ra lệnh Tứ Thụy cũng phải tham gia.
14 Đoàn người ngựa phía sau cuối cùng cũng đuổi tới nơi. Nhị vương gia lên tiếng quở trách:
“Tứ đệ, các người chạy nhanh như vậy làm gì. Rừng này có gấu, chạy loạn coi chừng chết oan bây giờ”.
15 Hai người Tứ Thụy một đường cưỡi ngựa, xuyên qua cả rừng cây, đến tận bãi cỏ bìa rừng mới dừng lại. Có lẽ vì cảnh sắc quá đẹp, không nỡ phá hỏng. Tứ Thụy xuống ngựa, buộc Tiểu Hắc vào một thân cây, phóng mắt ra xa nói:
“Phía trước không còn đường nữa, hoa cỏ trải rộng như vậy, nếu còn chạy tiếp e là cánh đồng này bị chúng ta giẫm nát mất thôi”.
16 Tứ Thụy đỡ Gia Luật Sảo đi tìm chỗ an toàn để anh ta dưỡng thương. Hắn không sợ thú dữ, chỉ e ngại kẻ địch lại mò đến. Phía dưới vách đá này là một khu rừng nhỏ, hai người bọn họ đi sâu vào trong.
17 Tứ Thụy không phải muốn tránh né Gia Luật Sảo nên mới đi ra ngoài. Mà hắn phải tìm nước và thức ăn. Trong hang nhiệt độ ban đêm sẽ hạ xuống, Gia Luật Sảo bị nội thương lại vận động khiến vết thương càng thêm nặng, hắn phải tìm củi để đốt lửa sưởi ấm.
18 Gia Luật Sảo vội vàng đỡ Tứ Thụy vào hang, kiểm tra thương tích trên người hắn. Vai trái bị chém một nhát, vết thương không sâu nhưng do không kịp chữa trị, lại vận động mạnh khiến miệng vết thương mở rộng.
19 Tứ Thụy đỡ Gia Luật Sảo đến chỗ bằng phẳng, vừa giúp anh ta băng lại vết thương vừa lắc đầu thở dài. Anh ta cứ như anh em sinh đôi của hắn vậy. Vai trái hắn bị chém, vai trái anh ta cũng lãnh một nhát y hệt.
20 Lúc Gia Luật Sảo hôn mê, Tứ Thụy đã đắp áo lông cáo lại lên người anh ta, đến giờ vẫn để mình trần. Minh Ỷ trông thấy thì bảo muốn ra ngoài tìm thêm chút củi để buổi tối đốt lửa sưởi ấm.