21 Hứa Tiên mở to mắt nhìn tình huống trước mặt. Bạch Tố Trinh ngạo nghễ đứng trước tượng Quan Âm, lạnh lùng nói: “Ta có việc tìm ngươi. ”Khuôn mặt lạnh như băng, cao ngạo đứng chắp tay, chỉ nhàn nhạt nói một câu như vậy, không có dư thừa.
22 “Tiểu đệ đệ!” tim Hứa Tiên đột nhiên chìm xuống đáy cốc, nước mắt tí tách rơi xuống, bối rối ôm lấy Tiểu Chính Thái, “Đệ làm sao vậy? Đừng làm tỷ sợ mà.
23 Buổi tối, Tiểu Chính Thái hai mắt rưng rưng nhìn Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh trở về phòng, quấn quýt đi theo phía sau Tiểu Thanh để Tiểu Thanh chuẩn bị phòng cho nó.
24 “Xem ra phải lên kinh rồi. ” Hứa Tiên lay động văn thư trong tay, cau mày nói, “Lại gấp gáp như vậy, ngày mai đã phải khởi hành rồi. A phi, không đúng, là ngày mai sẽ phải xuất phát rồi.
25 “Báo ân?” Hứa Tiên cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi rít ra hai chữ này. “Đúng vậy a. Ngươi đã cứu ta, ta đương nhiên muốn báo ân rồi. ” Lương Liên mỉm cười đi tới, ngồi xuống ghế bên cạnh Hứa Tiên.
26 “Ừm, chính là. . . . . . ” Hứa Tiên lắp bắp đem chuyện xảy ra đêm hội hoa đăng ngày đó nói cho Bạch Tố Trinh, thấy sắc mặt Bạch Tố Trinh càng ngày càng âm trầm, Hứa Tiên vội vàng bổ sung, “Nếu ta sớm biết là hắn, ta tuyệt đối sẽ không cứu đâu.
27 Hứa Tiên đem chiếc vảy màu trắng kia cất kĩ bên người, lúc này mới đứng dậy. Hai nha hoàn canh giữ bên ngoài đã sớm chuẩn bị xong khăn và nước rửa mặt.
28 “Thí chủ quả là tuệ nhãn như đuốc. ” Pháp Hải xem chừng là bị đè nén đã lâu, bây giờ nghe được Hứa Tiên nói như vậy thì vô cùng vui sướng. “Ha hả, ha hả.
29 Hứa Tiên nhìn trợn mắt há hốc mồm, vị môn thần đang ngoáy mũi kia cuối cùng cũng nhận ra được ánh mắt của nàng, khó chịu lôi ngón tay từ trong lỗ mũi ra, hừ nói: “Nhìn cái gì, chưa từng thấy ai ngoáy mũi sao……A!!!” Âm điệu từ khinh thường biến thành kêu thảm thiết.
30 Đêm khuya yên tĩnh, Bạch Tố Trinh lẳng lặng hộ pháp cho Hứa Tiên, nhìn khuôn mặt đỏ hồng khá thường của người trên giường kia, đáy mắt hắn hiện lên ý cười ôn nhu.
31 Chập tối, phu canh (người tuần đêm điểm canh) đang cầm canh gõ mõ, trong miệng la hét cẩn thận vật dễ cháy. Một cỗ kiệu xa hoa đang nhanh chóng đi trong thành.
32 Cứ như vậy, Hứa Tiên mang tiểu rết về nhà. Nói với Hứa Kiều Dung đây là họ hàng thân thích của Bạch Tố Trinh tới ở nhờ. Hứa Kiều Dung hiền hậu đương nhiên sẽ không có ý kiến gì, huống chi Hứa Tiên mỗi tháng đều đưa ngân lượng cho nàng, so với lương của Lý Công Phủ còn nhiều hơn.
33 Hứa Tiên lôi kéo Bạch Tố Trinh cũng vội vàng đi về phía của Phong Đô, lại bị hai quỷ sai gác cửa ngăn cản. “Lớn mật, yêu tinh nơi nào đến, dám. . . . .
34 Tử Vi Sơn mây mù lơ lửng, là một chốn tiên cảnh mê người. Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên đáp xuống, phóng tầm mắt nhìn về đâu đâu cũng thấy kì hoa dị thảo, trong không khí tản ra mùi hương thơm mát nhàn nhạt.
35 Tiểu rết mang về, nói đúng ra, không phải là người phàm! Mà là một tiểu la lỵ (*)trắng nõn nà. Tiểu la lỵ thoạt nhìn khoảng bảy tám tuổi, đang mở to hai mắt tò mò đánh giá chung quanh.
36 Mọi người nhìn chăm chú vào mặt nước, trong lòng có chút khẩn trương. Mặt nước vẫn rất yên lặng, qua thật lâu, mới bắt đầu có biến hóa. Hứa Tiên khẩn trương nắm chặt tay Bạch Tố Trinh, rướn cổ lên nhìn.
37 Hứa Tiên vừa mở mắt, tỉnh lại, liền thấy màn giường hoa lệ. Lại xuyên qua sao? Trong lòng bất an, chợt ngồi dậy, nhưng cảm giác cả người có chút bủn rủn.
38 Bạch Tố Trinh xuất môn, trong lòng lo lắng an nguy của Hứa Tiên. Tiểu Thanh theo ở phía sau: “Đại ca, huynh trước bình tĩnh một chút. Hiện tại chúng ta đi đâu đi tìm người a? Không bằng tới hỏi Ngao Thanh đã, nàng dù sao cũng là người Long Tộc, có lẽ nàng sẽ có biện pháp tìm được Ngao Thương đấy.
39 Người kéo theo Hứa Tiên vẫn chạy rồi chạy, cuối cùng ngừng lại ở một gian miếu thờ, thở dốc. Hứa Tiên lúc này mới có thể thấy rõ ràng người trước mắt.
40 Hứa Tiên trong lòng bất an, song Dương Thiền hồn nhiên không phát hiện, lôi kéo Hứa Tiên hưng phấn nói: “Hứa Tiên, chúng ta đi đâu chơi thì tốt đây?”“Ngươi muốn đi đâu?” Hứa Tiên có chút không yên lòng hỏi.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Năng
Số chương: 50