21 Bảy năm.
Căn cứ vào cuộc trò chuyện yên bình ở lần gặp mắt trước, Lâm Dực hiện tại tựa hồ mới ý thức tới, y và Hàn Ninh Cẩn đã biệt ly bảy năm.
Bảy năm trước, Lâm Dực vừa mới tốt nghiệp đại học, người của Hàn gia liền tìm tới cửa, bắt buộc Lâm Dực cùng Hàn Ninh Cẩn chia tay.
22 Vào lúc Lâm Dực nhìn thẳng vào gương mặt của Hàn Ninh Cẩn lần nữa, y mới chợt phát hiện, kỳ thật đứa nhỏ trước mặt này cho tới bây giờ đều không thay đổi chút nào, mặc dù bảy năm trước hắn đã lập ra lời thề son sắt nói muốn cho mình hối hận, mặc dù ngay vào lần gặp lại đầu tiên hắn đã bén nhọn chế giễu chính mình, mặc dù tầm mắt mà hắn đang quăng vào y trong giờ phút này đều chứa đầy căm hận.
23 Trong bảy năm qua, Lâm Dực đã tìm được một nơi công tác, đã kết hôn, làm ba ba, y cũng không muốn đơn giản thỏa hiệp như vậy.
Nhếch bờ môi, nhìn thẳng vào mặt của Hàn Ninh Cẩn, thậm chí Lâm Dực còn không hiểu được mình đã lấy đống dũng khí này ở đâu ra, “Ôn Kỳ không thích tôi, nhưng tôi sẽ không rời khỏi anh ấy đâu.
24 Lúc Tần An nhắn tin qua thì Lâm Dực đang ở giữa giờ dạy, sau khi trộm liếc nhìn điện thoại một cái, Lâm Dực lại làm bộ điềm nhiên như không có việc gì.
25 Cúp điện thoại, Lâm Dực có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cuộc gọi nhỡ trên màn hình, là Ôn Kỳ.
Y nghĩ không ra Ôn Kỳ tại sao lại tìm mình, mà giờ khắc này y căn bản đã không kịp ngẫm nghĩ nữa.
26 Lâm Dực không biết đã qua bao lâu, y một chút khái niệm về thời gian đều không có, tóm lại, y chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.
Đúng vậy, mệt mỏi, chứ không phải đau đớn.
27 Thật lòng mà nói, cả đời ít nhất nên có một lần vì người nào đó mà quên mất chính mình, không cần đạt được kết quả, không cần đi chung đường, không cần có được người ấy, thậm chí không cần người ấy yêu mình, chỉ cần vào thời điểm rạng rỡ nhất trong cuộc đời, được có cơ hội tương phùng với người ấy một lần mà thôi.
28 Đúng vậy, ở chung.
Chạng vạng tối, Lâm Dực đứng ở trước cửa, ánh mắt có chút sờ sợ mà nhìn Ôn Kỳ đem đồ đạc của mình chuyển vào phòng ngủ…của Ôn Kỳ.
29 Kỳ thật, Lâm Dực không phải chưa nghĩ tới việc Ôn Kỳ đối với mình có lẽ chỉ thuần túy là nổi lên tâm đồng cảm, hoặc cùng lắm chỉ là phát sinh những chuyện như OneNight Stand, giải quyết dục vọng cho nhau mà thôi, dù sao Ôn Kỳ là một người đàn ông rất bình thường, tuổi tác cũng chẳng thua kém gì y là bao.
30 Lúc đến sân bay thì đã hơn nữa đêm, trầm mặc vài giây, Lâm Dực ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Ôn Kỳ: “Anh…ở trong xe chờ tôi hả?”
Hừ lạnh một tiếng, Ôn Kỳ quay đầu, ngón tay nhẹ gõ lên tay lái: “10 phút.
31 Thời điểm Lâm Dực trợn mắt thức dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau, y cũng không biết vì sao mình lại ngủ lâu như vậy, may mắn là thời gian xin nghĩ bệnh còn chưa chấm dứt, nên y cũng không cần lo lắng vấn đề đi dạy học.
32 Chạng vạng tối, Lâm Dực cùng Ôn Kỳ đúng hẹn đến bao sương mà Tần An đã đặt sẵn trước.
Không hề nghi ngờ, Lâm Dực đã có cơ hội diện kiến Lục Nhiên, hơn nữa thời gian nói chuyện cũng không tính là ngắn.
33 Sự thật chứng minh, bất luận Lâm Dực có ngụy trang thành dạng nào thì trước mặt Ôn Kỳ, tất cả nhừng trò lừa ý đều vụng về y như cái lý do đau bụng không muốn đến trường của tụi học sinh tiểu học.
34 Liên tục nửa tháng, Lâm Dực ngoại trừ nằm trong nhà Ôn Kỳ truyền dịch, thì chuyện khiến y cao hứng nhất chính là cùng hắn đi đến bệnh viện gặp bác sĩ tâm lý vào mỗi chiều thứ ba.
35 Chẳng thể nghi ngờ, Ninh Hoàng quốc tế chính là địa bàn của Hàn Ninh Cẩn.
Lâm Dực có chút kinh ngạc, nơi giải trí trong thành phố này nhiều vô số kể, tại sao Tần Tiếu hết lần này tới lần khác lại đến Ninh Hoàng quốc tế cơ chứ?
“…” Do dự một chút, Lâm Dực thở dài, “Trùng hợp thật, tôi đi trước đây, bằng không thì Tần Tiếu lại chờ đến sốt ruột.
36 Ôn Kỳ đang cười.
Đúng vậy, Ôn Kỳ đang cười.
Trước khi Lâm Dực đứng dậy thì đầy đầu y đều là hình ảnh cười đến híp mắt của Ôn Kỳ, đáy mắt của đối phương cũng không thèm che dấu sự vui vẻ làm cho trái tim của y cũng nhiệt huyết sôi trào lên.
37 Có đôi khi, hạnh phúc đơn giản chỉ là việc ăn vụng một hộp kem, vào chạng vạng tối lúc tiểu nha đầu khóc sướt mướt gọi điện thoại tới, Lâm Dực chính là đang trốn ở trong toilet nhà Ôn Kỳ ăn vụng kem.
38 Có đôi khi thời gian trôi qua thiệt tình là quá nhanh, Lâm Dực còn chưa kịp ăn vụng thêm mấy hộp kem, nhoáng một cái, các bạn sinh viên đều đã nhanh tiến tới kì thi cuối kì.
39 Kéo vali, Lâm Dực đứng ở bên đường ngu ngơ hồi lâu, lâu đến mức không tự giác hắt hơi một cái, rốt cục mới ý thức được có bông tuyết rơi lên chóp mũi mình.
40 Tuyết rơi càng lúc càng lớn, làm mặt đất đã dày đặc một tầng trắng xóa, Lâm Dực mới vừa đi ra ngoài, đã ngã ngay một cú chổng vó lên trời. Lắc đầu, y chỉ cảm thấy đầu mình đau vô cùng, nhức nhối đến mê man, cho đến khi đã ý thức được miệng hố tuyết trước mặt, y rốt cục mới chịu ngồi dậy.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 34