41 - Khả Vân?! - Giọng Minh thảng thốt - Lời anh nói là thật?Khả Vân không trả lời câu hỏi của Minh, nhìn chăm chăm vào tôi, hàng lệ như dòng suối tuôn tràn ra cả khuân mặt.
42 Em bấu chặt vào tôi không muốn rời, phải khó nhọc lắm tôi mới đặt được em xuống, dùng vạt áo lau nhưng giọt nước mắt trên mắt em. - Em làm anh lo quá! - Tôi trìu mến vơi em- Ai bảo.
43 Chán với thằng rồ vì gái này, thảo nào bằng tuổi tôi mà giờ vẫn đếch có vợ, tôi cứ thế là ngửa cổ nốc bớt cốc bia, cho bớt đi phần nào nỗi u sầu trong lòng.
44 Sáng Hà Nội luôn bắt tôi dậy sớm vì những tiếng còi xe. Đi ăn sáng tôi chào em chủ quán cafe dưới nhà bằng cái nháy mắt trêu chọc rùi tiến tới công ty chờ NGÀY PHÁN XÉT, đấy là thằng Bảo nó gọi như thế.
45 Nói thế thôi chứ thực ra tôi cũng chẳng nghĩ nhiều về Bảo Hân thế lọ thế chai, cái tôi đang nghĩ lại là về cái việc tôi sẽ bị cho lên thớt ra sao trong cái gọi là Ngày Phán Xét ấy.
46 - Có gì đáng cười mà anh cười – Bảo Hân liếc xéo tôi cái- Ah ừ thì tại có một số chuyện nó cứ luẩn quẩn trong đầu anh thôi – Tôi cười. - Chuyện gì?- Mấy chuyện buổi trưa ấy mà – Tôi cười hi hi- Hử ?!!Bảo Hân trừng mắt nhìn tôi khiến tôi le lưỡi, chả dám chọc ghẹo thêm câu nào nữa, cả hai chúng tôi giữ im lặng mà bước tới cái xe đểu của tôi.
47 Mất vài phút để tôi thấy mặt tụi nó ngay trước cổng tập thể, vì nhà tôi cách nhà Bảo Hân không xa lắm, chỉ đi qua cầu Trung Hòa là tới. Nhìn thấy tôi hai thằng dở hơi cám hấp này la lên như chọc tiết lơn:- Ê! Ê! Tao ở đây- Nhìn thấy rồi, lắm chuyện – Tôi càu nhàu với tụi nó.
48 Tôi thẫn thờ nhìn dòng tin nhắn hiển hiện tên em. Khả Vân, làm sao tôi có thể quên em được cơ chứ. Trong lòng tôi lúc này trào dâng lên một cảm giác kỳ lạ, một cảm xúc nghèn nghẹn nơi cổ họng, cảm xúc đó hướng về nơi đó, nơi hình ảnh em lững thững bước đi xiêu vẹo về phía chiếc xe đang chờ sẵn.
49 Chiếc bóng đó là Khả Vân, tôi chắc chắn như vậy. Tại sao em lại tránh tôi chứ? Mà có lẽ như vậy thì hơn, tối qua tôi đã ngồi nghĩ rất kỹ và vẫn quyết định rằng mình sẽ không gặp lại em.
50 Sự chờ đợi vợ tôi về như một khoảng thời gian hàng thế kỷ. Ở đó tôi nghĩ lại tất cả những gì đã xảy ra, vài ly bia hình như lại làm tôi biêng biêng đôi chút.
51 Thằng Bảo trợn tròn mắt khi nhìn thấy tôi ngoài cửa với đống đồ. - Sao mày lại sang đây? – Nó hỏi- Ơ! Con Thy không nói gì ày à?Tôi cũng trợn ngược mắt hỏi lại nó.
52 Cảm giác đó cứ theo tôi mãi đến khi chúng tôi bước vào thang máy. Khi tôi định ra cùng với thằng Bảo thì Bảo Hân kéo tôi vào lại nói:- Anh không định về phòng của mình à?Tôi ớ người chưa kịp hiểu ra điều gì thì thằng Bảo đã cười hề hề.
53 Tôi nhấc máy gọi thằng Bảo- Bảo! Tao H đây- Ờ! Lại quên chuyện gì à- Ờ, có thông tin hot- Hot gì? Nói ngay xem nào? – Nó sốt ruột- Chiều bia thì tao nói- Hừm, thế thì thôi, lượn – Nó cụt lủn- Liên quan đến em Hân đấy – Tôi cười gian manh- Mẹ, chơi đểu thế.
54 Tôi bấm đi bấm lại 2,3 lần gọi cho em, cũng chỉ đáp lại là một giọng nói lạnh lẽo của tổng đài viên. Tôi đang làm gì ấy nhỉ? tại sao tôi lại muốn gặp em đến thế này cơ chứ.
55 Tôi không hiểu tại sao vợ tôi lại trở thành một con người như thế này. Từ khi mới yêu nhau, lúc em chỉ là một cô bé tôi đã luôn tự nhủ và nói với em rằng.
56 Tôi thoáng ngỡ ngàng trước thái độ kỳ lạ của Quỳnh Thy. Con bé này đúng là khác hẳn với thường ngày và tôi với kinh nghiệm của một thằng đàn ông gần 30 tuổi có thể hiểu ra chuyện gì.
57 Sáng sớm. Tôi lại vất vả lôi cái thằng Bảo điên hâm dở dậy. Nó làu bàu, chửi rủa, thậm chí xỉ vả tôi chỉ để có thêm 5 phút nằm trên giường. Cuối cùng nó cũng chui được vào phòng vệ sinh và ra với vẻ mặt sáng sủa nhưng ngái ngủ.
58 Tôi cười, nhìn khuân mặt Bảo Hân có vẻ khá là vui vẻ- Đúng đấy em ạ. Câu này ngày xưa anh cũng lấy làm phương châm sống của mình. - Vâng! – Bảo Hân cười tự tin.
59 Tôi quay người lại. Quỳnh Thy ở đâu đó chạy ra phía chúng tôi. Bảo Hân lịch sự mỉm cười và gật đầu chào Quỳnh Thy. Quỳnh Thy thì chẳng quan tâm và chăm chăm chạy đến níu lấy tay tôi.
60 Thoáng chút lưỡng lự tôi cầm máy lên chưa tính nghe ngay. Làm sao Khả Vân có thể biết số điện thoại của tôi mà gọi nhỉ? Thật lạ. Tôi chưa bao giờ gọi cho em bằng số này, hôm qua cũng tính nói cho em biết nhưng con bé Quỳnh Thy làm cuộc gọi chúng tôi phải bỏ dở giữa chừng nên cuối cùng tôi cũng chưa kịp đưa cho Khả Vân số điện thoại chính của tôi.