1241 "Đây là Chân linh sao, là đỉnh cấp tồn tại ở Linh giới!"Trong uy áp khủng khiếp nọ thì toàn thân Lâm Hiên trở nên run rẩy, hắn chợt có cảm giác như bản thân vẫn là một thiếu niên phàm nhân ngàn năm trước, đối mặt với tu tiên giả thì nhỏ yếu như con sâu cái kiến.
1242 Vân đạm phong thanh, thái dương mọc rồi lại lặn. Bất tri bất giác Lâm Hiên nằm ở hạp cốc nọ đã hơn một tuần trăng. Không hổ là một trong các giới diện cấp cao nhất Linh giới.
1243 "Vị này là Lâm sư huynh sao?" Một tu sĩ tai nhọn mặt khỉ từ trong kiến trúc đi ra, trên mặt đầy vẻ lấy lòng. Quản sự Phế Đan Phòng đều là những gia hỏa không có tiền đồ.
1244 Theo thời gian, sắc trời càng trở nên âm trầm. Trên tuyệt đỉnh Kim Đan Phong liên tiếp xuất hiện những đóa ngũ sắc tường vân. Chỉ thấy quang điểm tụ tập đến nơi đây như vô biên vô hạn, sau đó nhập vào bên trong các đóa tường vân.
1245 "Tốt, ngươi đã muốn chết, Vi mỗ toàn thành cho ngươi. "Trên mặt đại hán hiện tia dữ tợn, sau đó liên tiếp đánh ra các pháp ấn về túi linh thú, trong miệng cũng niệm ra chú ngữ thần bí cổ xưa.
1246 Nghi thức nhập tông chấm dứt, Lâm Hiên liền trở về Linh Thanh Vụ Hải. Đã thấyTô Như cùng Thường Hổ đứng đợi ở đó với vẻ mặt phức tạp. "Lâm sư huynh…. "Tô Như vừa lên tiếng đã đã bị Thường Hổ ngăn cản, hắn cúi người thi lễ một cái: "Đệ tử Thường Hổ bái kiến sư tổ, nếu sư muội có chỗ mạo phạm, mong sư tổ bỏ quá cho.
1247 Không lên tiếng thì thôi, Lâm Hiên lần thứ nhất kêu giá đã khiến toàn trường chấn động. Một trăm triệu hạ phẩm tinh thạch cũng không phải số nhỏ đối với tu sĩ Động Huyền.
1248 Có lão giả dẫn đường, hai người thuận lợi tiến vào sâu trong, thỉnh thoảng Lâm Hiên hỏi qua một số tin tức không mấy trọng yếu của Thiên Thi Môn, đối phương cũng thuận miệng trả lời.
1249 Là một nữ tử thân hình dong dỏng cao, bộ dáng chỉ chừng hai mươi, xét dung mạo cũng là một giai nhân nhất đẳng. Trịnh Tuyền! Lâm Hiên cơ hồ cho là bản thân nhìn lầm.
1250 Sắc trời ảm đạm, ba đạo độn quang đột nhiên ngừng lại. Tu tiên có giả bộ dáng âm lệ hừ một tiếng:“Không lầm chứ! Gia hỏa kia trong nháy mắt đã phi hành mấy vạn dặm!”Lúc này hắn cúi đầu nhìn pháp khí hình vòng tròn, liên tiếp đánh lên mấy đạo pháp quyết.
1251 Nữ tử thấy thế thì biến sắc, vội hé miệng phun ra một đạo linh khí rất tinh thuần. Quang hà lóe lên thì một bức tường sáng mờ ảo hiện trước tấm Bạch Cốt Thuẫn.
1252 Sắc trời chợt tối sầm, trên bầu trời một hoang nguyên đột nhiên xẹt qua một đạo thiểm điện, sau đó không gian mơ hồ một hồi, một hư ảnh Truyền Tống Trận dần dần hiện ra.
1253 Thiên Phong thành!Một tòa cự đại thành trì cao lớn nguy nga, tỏa ra khí thế kinh người, diện tích mênh mông không bến bờ. Đây là chỗ tụ cư của phàm nhân, đương nhiên sẽ không bố trí cấm không cấm chế.
1254 Trong khi song phương đang đánh đến hừng hực khí thế. Lâm Hiên lặng lẽ đem thần thức thả ra tìm tòi khắp trong Thiên Phong thành. Đây chính là tòa thành lớn nhất của yêu hóa giả Thiên Sương Quận, đương nhiên sẽ có bảo khố.
1255 Nguy hiểm!Công kích nọ đột ngột không chút dấu hiệu. Có điều với kinh nghiệm đấu pháp phong phú cùng giác quan nhạy cảm, Lâm Hiên đã lắc thân tránh ra bên cạnh.
1256 Trong mắt hiện tia tàn khốc, lão ma vươn tay vỗ vào bên hông, tế ra một bảo vật đen sì hình dạng kỳ lạ, kích cỡ cùng hình thái giống như một tổ ong.
1257 Đông đi xuân tới, hoa tàn hoa lại nở, rốt cuộc lại qua thêm năm mươi năm. Sau khi tin tức về trường đồ sát của thái thượng trưởng lão Thiên Thi Môn tại Thiên Phong Thành lan rộng, toàn bộ yêu hóa giả Thiên Sương Quận đã chĩa mũi dùi sang Thiên Thi Môn.
1258 Tại một quần sơn trải dài, điểm đặc biệt là cỏ cây nơi đây đều có màu đỏ, không phải là hỏa sơn nhưng hỏa nguyên khí lại vô cùng nồng đậm. Bất quá lúc này, không khí yên bình nơi đây đã bị phá hỏng bởi một trận đấu pháp kinh người.
1259 Nguồn: VFHGroup. ComChú ý : Tiếp theo đây là bản dịch của TGV do mình phụ trách dịch, cách đếm chương không giống bên 4vn nữa, mà sẽ vẫn theo thứ tự chương của nguyên tác.
1260 Dịch : Buồn™Nguồn: VFHGroup. ComTuy nữ tử mang khăn mỏng che mặt, nhưng theo hiển lộ một chút ra ngoài đã có thể nhìn ra dung mạo không tầm thường. Nguyên Anh tu sĩ nọ vốn cho là hai người tầm bảo, Nhưng xem khí độ, tựa hồ.