Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 967 - 972: Ngân Sắc Lý Ngư Cùng Tam Sắc Huyền Băng Hỏa

Chương trước: Chương 961 - 966: Độc Hỏa Đấu Ma Viêm.



Nhưng bất luận là cạm bẫy hay cấm chế, hoặc là yêu ma thì cũng chỉ diệt sát được tu tiên giả Kết Đan kỳ, với thực lực của Điền Tiểu Kiếm thì tất nhiên không thể tạo thành uy hiếp đối với hắn.

Chẳng qua tên này cũng rất giảo hoạt, rất nhanh đã nhìn ra sự không ổn của nơi này.

Hắn tới nơi này vốn là tò mò khi nghe thấy tin Lâm Hiên tiến giai tới Nguyên Anh kỳ, nhưng hiện giờ đã không muốn tiếp tục mạo hiểm đi thêm.

Hơi chần chờ một chút, Điền Tiểu Kiếm rốt cục định theo đường cũ trở về.

Tuy rằng bốn phía là sương mfu nhưng lúc đi vào Điền Tiểu Kiếm cũng đã âm thầm thi triển bí thuật đánh dấu.

Theo đường cũ trỏ ra, tất nhiên là an toàn hơn rất nhiều.

Độn quang của Điền Tiểu Kiếm cũng không nhanh, hơn nữa còn lẳng lặng tế ra mấy pháp bảo phòng ngự. Dù sao theo dọc đường đi hắn đã thấy rất nhiều thi cốt của tu sĩ.

Tuy rằng thần thông của hắn không yếu nhưng cũng không dám khinh thường.

“Ồ!”

Độn quang của Điền Tiểu Kiếm chậm dần rồi ngừng lại, một tòa tiểu sơn đã chặn trước mặt hắn.

Tinh mang khẽ lóe ra trong khóe mắt vị thiếu chủ Ly Dược Cung này, nét mặt hắn trở lên âm trầm.

Nếu hắn không nhớ lầm thì nơi này phải là một con đường bằng phẳng, không hề có ngọn núi nào.

Hắn lạnh lùng đảo mắt khắp chung quanh, thấy không có gì bất ổn, chỉ là nét mặt Điền Tiểu Kiếm lại càng thêm cẩn trọng.

Hắn không tin rằng mình nhớ nhầm đường, dù sao mỗi người tu tiên đều có khả năng gặp một lần là không thể quên.

Ánh mắt Điền Tiểu Kiếm trở lên ngưng trọng, hắn không hề chần chờ lập lức chắp hai tay trước ngực, nhất thời toàn thân hắn nổi lên một cỗ ma khí rồi hóa thành ô mang hung hăng chém lên tiểu sơn kia.

Ầm ầm!

Đá vụn bắn ra tung tóe, bụi đá đầy trời.

Toàn bộ đỉnh núi đã bị hắn phạt bay, nhưng vẫn không hề có điều gì khác thường.

Trong mắt Điền Tiểu Kiếm thoáng nổi lên nghi hoặc, chẳng lẽ hắn thực sự nhớ lầm?

Suy nghĩ một chút, cả người hắn một lần nữa bùng lên ma khí, rồi chậm rãi bay tới đỉnh núi này.

Đúng lúc này một bóng ảnh mơ hồ như có như không lặng yên xuất hiện sau lưng hắn.

Điền Tiểu Kiếm dường như không hề phát giác.

Bóng ảnh kia mừng rỡ, mắt thấy mục tiêu đã cách không đủ ba thước thì trở toàn bộ bóng ảnh trở lên vặn vẹo hóa thành một khuôn mặt ác quỷ, rồi hung hăng cắn xuống.

- Phập..!

Chỉ thấy tiếng hai hàm răng chạm vào nhau, bóng ảnh kia vậy mà lại cắn vào không khí, thân người Điền Tiểu Kiếm trở lên mơ hồ rồi biến mất.

Hắc mang chợt lóe, mặt quỷ kia đã bị chém thành hai nửa. Lúc này một thanh kiếm tiên cổ phác dài ba thước xuất hiện.

“A!”

Mặt quỷ bị giết trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết triến đến. Ngay sau đó, tại gốc đại thụ bên đường có một hồng y nữ tử lảo đảo xuất hiện.

Nàng này ước chừng ba mươi tuổi, dung nhan bình thường nhưng thân thể thì nóng bỏng vô cùng.

Hai chân trần trụi, rõ ràng nàng có tu luyện mị thuật, hơn nữa lại là một tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ.

Chỉ là nét mặt nàng lúc này đầy vẻ kinh hãi, nên biết rằng bóng ảnh biến ảo ra mặt quỷ lúc nãy chính là ảnh khôi lỗi mà nàng tu luyện ra.

Thứ này cũng coi như là phân thần của nàng, nên có tương liên với bản thể. Một khi bị diệt thì bản thể cũng bị tổn hao không ít nguyên khí.

“Ha ha, không ngờ rằng Tứ sư tỷ lại tiếp đón ở đây, tiểu đệ thật có diễm phúc.” Khóe miệng Điền Tiểu Kiếm lộ ra nụ cười hòa ái, nhưng trong mắt lại tràn đầy quang mang ác động.

Nàng cũng là đệ tử của đại trưởng lão Ly Dược Cung, trên danh nghĩa là đồng môn nhưng nàng luôn coi vị tiểu sư đệ này là cái gai trong mắt cần loại bỏ.

Nếu không phải vừa rồi bản thân tỉnh táo thì cho dù không bị giết thì cũng trọng thương.

“Ngươi làm sao có thể phát hiện ra ta?” Khuôn mặt nữ tử tràn đầy vẻ oán độc, nhưng khi nó kết hợp cùng khuôn mặt tu luyện mị công của nàng thì trong mắt nam nhân lại có một sự hấp dẫn mê người.

“Sư tỷ, việc này có lẽ để ta hỏi mới đúng.” Điền Tiểu Kiếm mở miệng, lời lẽ châm biếm. Mỵ công của đối phương không hề có hiệu quả gì với hắn.

Điền Tiểu Kiếm khẽ vẫy tay, kiếm tiên lòe lòe ma quang đã bay về trước mặt. Đây chính là bổn mạng pháp bảo U Minh Toái Tâm Kiếm mà hắn thật vất vả mới luyện chế thành công.

“Được, được lắm. Tiểu sư đệ, ngươi quả là không tồi. Chẳng qua hôm nay cũng đừng hòng sống mà rời khỏi nơi đây.” Nữ tử lời còn chưa dứt, nàng đã vỗ vào bên hông rồi nhanh chóng tế ra một cây phiên kỳ.

Sư tôn luôn thiên vị tiểu tử này, thậm chí còn cố ý truyền cho hắn y bát, nên mấy đệ tử nhập môn trước luôn luôn không thấy vị tiểu sư đệ này vừa mắt chút nào.

Nhưng ở tổng đàn tai vách mạch rừng, lại có sư tôn che trở lên bọn họ tuy cực hận Điền Tiểu Kiếm nhưng cũng không dám ra tay.

Chỉ là hiện tại ở núi Vân Lĩnh này đầy rẫy nguy cơ, số tu sĩ chết đi nhiều không kể xiết, đúng là một thời cơ tốt để vị tiểu sư đệ nằm lại nơi này mà không cần lo lắng hậu hoạn.

Vốn là nàng ta định dùng ảnh khôi lỗi đánh lén, như vậy có thể tiết kiệm không ít khí lực, nhưng không khờ khôi lỗi phân thần vất vả tế luyện lại chết trong tay đối phương.

Nàng vừa sợ vừa giận, nên quyết định tự mình ra tay.

“Ồ, muốn giết tiểu đệ, tứ sư tỷ ngươi có khả năng đó sao, không bằng để ta đưa ngươi về địa phủ thôi.” Điền Tiểu Kiếm bình thản, chậm rãi mở miệng nói đầy dõng dạc.

“Khẩu khí thật lớn!”

Nữ tử này căn bản không để lời uy hiếp của Điền Tiểu Kiếm trong mắt, tiểu tử này ngưng thành Nguyên Anh chưa bao lâu mà bản thân đã tiến giai lên trung kỳ hơn trăm năm, thực lực của hai người quả thực quá cách biệt. Tiểu tử này tu vị không đáng là bao nhưng lại giỏi món vỗ mông ngựa sư tôn.

Cây phiên kỳ kia lập tức đón gió lớn lên, một cơn lốc như nối liền trời đất xuất hiện, thanh tế kinh người ép về phía Điền Tiểu Kiếm.

“Hừ!”

Trên mặt Điền Tiểu Kiếm không hề có chút sợ hãi, hắn vươn tay chậm rãi điểm về phía trước, khẽ quát một tiếng: “Đi!”

Tức thì U Minh Toái Tâm Kiếm lóe lên, tầng tầng quỷ ảnh xuất hiện như sóng đại dương ập về phía cơn lốc.

Tại một nơi khác.

Trên một đỉnh núi nào đó, một thiếu nên mặc thanh sam đang ngạo nghễ đứng đó, bao trùm thân thể hắn là hơn trăm đạo kiếm khí thanh sắc.

Bộ dạng tung hoành bễ nghễ, thanh thế kinh người.

Mà tại phía sau, một thiếu nữ xinh đẹp như hoa đang đứng cũng đang thao túng một pháp bảo dạng đoản kiếm, thanh quang lưu chuyển không ngừng, nhưng rõ ràng là không có khí thế kinh người như thiếu niên phía trước.

Ở trước mặt bọn họ đã có đến cả ngàn con yêu thú cổ quái.

Trên đầu bọn chúng chỉ có một con mắt rất to, sau lưng lại sinh ra hai cánh như cánh dơi nhìn cổ quái vô cùng.

Vũ Vân Nhi dẫu gì cũng là tu sĩ Kết Đan kỳ, hơn nữa lại sống ở gia tộc tu tiên về sau mới bái Âu Dương Cầm Tâm làm sư phụ. Lại nói tiếp, nàng cũng coi như một người có học thức uyên bác trong gia tộc, nhưng những quái vật trước mặt này thì nàng chưa từng nghe nói tới.

Con mắt duy nhất đấy lại có thể bắn ra từng cột sáng màu đen có uy lực rất mạnh, có thể sánh ngang với một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.

Nếu chỉ vẻn vẹn có mấy con thì một mình Vũ Vân Nhi cũng có thể giải quyết, nhưng với trên ngàn con quái vật như vậy thì nàng không thể địch lại.

Nhưng Lâm sư bá của nàng lại có vẻ không cần tiêu tốn nhiều sức lắm vẫn có thể tiêu diệt bọn chúng.

Kỳ thật dọc đường đi, Lâm Hiên đã thể hiện thực lực khiến nàng líu lưỡi, cho dù là yêu ma cạm bẫy hay cấm chế đều không có gì có thể uy hiếp được hắn, tất cả đều được hắn hóa giải hết sức nhẹ nhàng.

Thần thông của tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ không phải là Vũ Vân Nhi chưa từng thấy qua. Cũng vì nàng khéo miệng nên được Âu Dương Cầm Tâm yêu thích, nhiều lần dẫn nàng tham gia các cuộc giao dịch cấp bậc Nguyên Anh.

Tuy rằng nàng không có gì để trao đổi nhưng thứ thu được lại là kiến thức.

Mà tại hội giao dịch nàng cũng đã từng thấy hai tiền bối Nguyên Anh trung kỳ luận bàn, tuy rằng cũng khiến đất trời biến sắc nhưng so với vị Lâm sư bá này thì vẫn không thể bằng được.

Chẳng lẽ vị sư bá này là đại tu sĩ, lúc trước nói là trung kỳ chẳng qua là để gạt nàng.

Cũng khó trách Vũ Vân Nhi có suy nghĩ như vậy, dù sao với tu vị Kết Đan kỳ của nàng thì chỉ có thể cảm ứng được Lâm Hiên là tiền bối Nguyên Anh kỳ, còn cảnh giới cụ thể thì mơ mơ hồ hồ. Tất cả đều là do Lâm Hiên nói ra.

Dọc đường đi, tạm thời không đề cấp đến những thần thông Lâm Hiên thi triển, nhưng chỉ riêng kiếm khí thanh sắc này do hắn tùy tiện phóng ra mà không cần sử dụng pháp bảo đã có uy lực hơn hẳn so với Huyền Thanh Kiếm của nàng.

U Châu không phải là nơi hoang dã sao, vậy bằng hữu trước kia của sư tôn sao lại có thần thông lớn đến vậy.

Vũ Vân Nhi tò mò, điều đấy lại càng khiến ánh mắt nàng nhìn Lâm Hiên thêm cung kính.

Mưa máu đầy trời phủ xuống nhưng tất cả đều bị một tầng thanh sắc quang mạc ngăn cản. Lâm Hiên mở rộng phạm vi của Cửu Thiên Linh Thuẫn bao phủ cả Vũ Vân Nhi vào t rong khiến nàng không hề gặp phải nguy hiểm gì.

Kiếm khí tuy sắc bén nhưng số lượng quái vật rất nhiều, ước chừng mất một bữa cơm thì tất cả mới bị giết hết.

Lâm Hiên thu lại pháp bảo nhìn về số thi thể dưới chân mà trầm mặc không nói.

“Sư bá, đây chính là yêu mà mà ngài nói?” Thanh âm yếu ớt của Vũ Vâ Nhi truyền tới, tựa hồ nàng sợ quấy rầy đến Lâm Hiên.

“Hừ, yêu ma đâu có yếu ớt như vậy, đây chỉ là một số dã thú bị ma hóa mà thôi.” Khóe miệng Lâm Hiên khẽ toát ra một nụ cười trào phúng.

Tuy rằng chỉ là một số vật ma hóa cấp thấp nhưng với số lượng nhiều như vậy thì tu tiên giả dưới Nguyên Anh kỳ gặp phải cũng chắc chắn phải chết.

Nơi này chắc hẳn là một cửa khẩu quan trọng, xem ra vùng trung tâm cũng không còn bao xa.

“Cái gì, đây chỉ là dã thú bình thường bị ma hóa?” Vẻ mặt Vũ Vân Nhi ngẩn ngơ, lộ vẻ không thể tin tưởng.

“Thế nào, cho rằng ta nói bậy sao?”

“Sư bá quá lời, Vân nhi đâu dám to gan như vậy.” Thiếu nữ hoảng sợ, vội vàng cúi đầu nhỏ giọng nói.

“Không cần sợ hãi, Lâm mỗ không phải mấy lão già có tính tình cổ quái.” Trên mặt Lâm Hiên nở ra một nụ cười ôn hòa. Vũ Vân Nhi bị hắn nói trúng tâm sự thì đỏ bừng mặt. Đại bộ phận lão quái Nguyên Anh kỳ đều có tính tình cổ quái, nhưng Lâm sư bá và sư tôn lại rất hòa ái, hai người tính cách giống nhau như vậy khó trách lại trở thành bạn tốt.

Lâm Hiên cũng không biết tiểu nha đầu kia đang nghĩ gì. Hắn khẽ búng tay bắn ra một đạo thanh hà về phía thi thể đám quái thú kia, tại thi thể của một con quái thú cách đó không xa liền xuất hiện một viên châu màu đen tỏa sáng bị thanh hà cuốn lấy. Sau đó lại khẽ niệm thần chú rồi đánh ra một đạo pháp quyết, cỗ thi thể kia lóe lên quang mang, hình dạng bắt đàu biến hóa.

Vẻ mặt Lâm Hiên bình tĩnh, nhưng Vũ Vân Nhi lại trợn tròn mắt, nàng lấy tay che miệng, giọng nói trở lên lắp bắp: “Không, không thể nào, đây là…”

Quái vật xấu xí một mắt đằng sau có đôi cánh thịt kia liền biến thành một con dơi.

Hơn nữa không hề có pháp lực dao động truyền ra, đây cũng không phải yêu vật mà chỉ là một con dơi bình thường.

Vũ Vân Nhi trợn tròn mắt, há to miệng; biến hóa này khiến người ta quá kinh hãi.

“Sư bá, chuyện gì vậy?” Ánh mắt thiếu nữ tràn đầy vẻ tò mò.

“Không có gì, tại thời viễn cổ yêu ma thường sử dụng bí thuật đem sinh vật bình thường tiến hành ma hóa.” Lâm Hiên nhàn nhạt lên tiếng.

Sau đó liền phất tay phóng ra một mảng lớn thanh hà bao trùm đám thi thể này, tức thì trong mỗi thi thể đều bay ra một khối tiểu châu màu đen tỏa sáng.

Sau đó toàn bộ đám quái vật này liền biến thành con dơi.

Lâm Hiên vươn tay vỗ vào túi trữ vật lấy ra một hộp ngọc, Lâm Hiên đem ma châu này cất vào bên trong rồi dán cấm chế phù lên trên.

“Sư bá, ngài lấy những thứ này làm gì?” Nhớ tới lũ quái vật xấu xí ghê tởm đó, sắc mặt Vũ Vân Nhi trở lên trắng bệch.

“Không có gì.”

Lâm Hiên cũng không muốn nói nhiều, ma châu này cũng không giống bảo vật bình thường, chỉ có yêu ma khi đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ nắm giữ chân ma khí mới có thể sử dụng, bản thân tuy chưa đạt yêu cầu nhưng cứ giữ lấy trước, khó có thể đảm bảo là về sau không có chỗ sử dụng.

Vũ Vân Nhi rất biết nhìn sắc mặt lời nói của người khác mà hành động nên lúc này trở lên nhu thuận, không nhiều lời hỏi tiếp.

Lâm Hiên đánh giá xung quanh bốn phía.

Địa phương trước mặt rất khác so với những nơi khác, nơi này không hề có sương mù che mắt mà thần thức cũng không còn bị ngăn trở.

Chỉ là trên mặt Lâm Hiên không hề có nét vui mừng, mà ngược lại càng tỏ ra ngưng trọng.

Đảo mắt nhìn từng ngọn núi nhấp nhô liên miên không dứt trải khắp về bốn phương tám hướng.

Mặc dù hắn không chán ghét đám sương mù này nhưng trên bầu trời lúc này lại xuất hiện một đám mây cổ quái sắc thải ban lan, hơn nữa hắn có thể cảm ứng được linh lực dồi vào bên trong đó. Với kiến thức rộng rãi của Lâm Hiên mà cũng không thể biết đó và mây gì, nhưng hiển nhiên là không phải thứ tốt đẹp.

“Đi thôi, theo sát ta, tuyệt đối không được rời quá khoảng cách ba bước, nếu không thì nói không chừng có chuyện ta cũng không thể ứng cứu kịp.” Lâm Hiên ngưng trọng dặn dò.

“Vâng!” Vũ Vân Nhi vội vàng gật đầu. Tuy rằng nàng chỉ là tu tiên giả Kết Đan kỳ nhưng lúc này cũng có thể cảm nhận được sự không ổn ở nơi này; nàng quay đầu nhìn quanh, sau đó trên mặt lại lộ ra nét hồ nghi.

“Sao vậy, đã phát hiện ra điều gì sao?”

“Đúng vậy, sư bá, chất nữ đã từng tới núi Vân Linh này, hơn nữa cũng không chỉ một lần nên tất cả địa hình nơi đây cũng coi như quen thuộc, tất cả các đỉnh núi đều có đôi chút ấn tượng chỉ là nơi này lại chưa hề nhìn thấy. Đây có phải là âm mưu của yêu ma hay không?”

Bình tâm mà nói, Vũ Vân Nhi đã hối hận vì lần đi tầm bảo này, chẳng qua lúc này trong lòng nàng biết rất rõ nếu một mình rời đi thì nàng tuyệt đối không thể còn sống mà ra khỏi đây, đường sống duy nhất đó chính là theo sát vị sư bá này. Cho nên vừa phát hiện ra điểm không ổn nàng lập tức nói ra.

“Hừ, ngươi tưởng chúng ta còn đang ở trong núi Vân Lĩnh?” Lâm Hiên cau mày, lạnh nhạt nói.

“Cái gì?” Thiếu nữ ngẩn ngơ, vẻ mặt nghi hoặc: “Ý của sư bá, Vân nhi không hiểu.”

“Núi Vân Lĩnh này phạm vi chẳng qua chỉ mấy ngàn dặm, chúng ta tuy đi chậm nhưng với thời gian dài như vậy thì theo ta tính toán cũng đã đi được hai ba ngàn dặm. Vậy thì chúng ta có còn ở trong núi Vân Lĩnh không?” Lâm Hiên nhàn nhạt nói.

- A?

Vũ Vân Nhi vẫn chưa tính toán đường đi, chỉ là nàng rất tin tưởng vị sư bá này. Nghe được lời này, vẻ mặt nàng trở lên cực kỳ khó coi, sợ hãi vô cùng: “Vậy chúng ta phải làm sao?”

“Điều này ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng đây hẳn là một không gian độc lập.”

Hai mắt Lâm Hiên híp lại, hắn đang hồi tưởng lại lúc ở Thất Tinh Đảo trên Vân Hải, lúc đó chính mình đi thăm dò thần bí trong núi Băng Hỏa thì lại mạc danh kỳ diệu đi tới tổng đàn Ngọc Huyền Tông một môn phái ẩn thế cổ xưa, địa phương đó cũng chính là một không gian độc lập. Tại thời kỳ thượng cổ Ngọc Huyền Tông có thể làm được điều này thì cổ tu sĩ của Vân Châu hoặc yêu ma hẳn cũng có loại thần thông này.

Chẳng qua tình huống lúc này có điểm khác biệt.

Hai người bọn họ không phải bị truyền tống tới mà cứ tự nhiên đi tới nơi này.

Chẳng lẽ có một cánh cửa bí ẩn có liên thông với núi Vân Lĩnh?

Bởi vậy lên khi bản thân tiến vào không hề cảm thấy cảm giác gì.

Lâm Hiên lắc đầu, tuy rằng hắn tự phụ thần thông có thể đối địch với đại tu sĩ, ở nhân giới cũng đã là cao thủ đỉnh cấp, nhưng tại thế giới này vẫn còn rất nhiều điều chưa được lý giải.

Lâm Hiên không khỏi tự nhắc nhở chính mình, không thể bởi vì bản thân tiến giai lên Nguyên Anh trung kỳ mà tỏ ra lơ là sơ suất, nếu không thì rất dễ bị lật thuyền trong mương.

Huống chi với sự phồn vinh của Tu Tiên Giới Vân Châu còn có một số lão quái vật Ly Hợp Kỳ không lộ mặt, so sánh với bọn họ thì bản thân mình thực không tính là gì.

Tu Tiên Giới rất nhiều nguy hiểm, luôn luôn cần phải cẩn thận!

“Sư bá, nếu đây là không gian độc lập do yêu ma mở ra thì chúng ta cứ đi tiếp về phía trước chẳng phải là càng nguy hiểm sao. Không bằng…” Vũ Vân Nhi chần chừ không nói hết, nhưng lời này cũng thật uyển chuyển, nếu không như vậy thì không khéo lại hiểu nhầm mình không tin tưởng vào thần thông của hắn.

“Yên tâm, theo tính toán của ta thì tuy yêu ma có âm mưu nhưng ta cũng có định liệu trước.” Lâm Hiên khẽ mỉm cười.

“Ý của sư bá là…”

“Nơi này chính là di chỉ của cổ tu sĩ.”

“Thật vậy sao?” Vũ Vân Nhi bỗng chốc quên hết phiền muộn, trên mặt tỏ ra đầy hưng phấn.

“Ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, mặc dù đây là di chỉ của cổ tu sĩ nhưng lại là nơi yêu ma thiết lập cạm bẫy, nguy hiểm cũng không nhỏ đâu.” Lâm Hiên nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi dặn dò một câu đầy thâm ý.

“Không có gì, có sư bá bảo vệ thì chắc chắn sẽ không có gì đáng lo ngại.” Thiếu nữ nhí nhảnh trả lời, nụ cười trên mặt vẫn không hề biến mất.

Lâm Hiên lắc đầu, bảo vật quả là có sức hấp dẫn lớn. Nhưng ngẫm lại cũng khó trách, di chỉ của cổ tu sĩ, hơn nữa lại lớn như vậy đảo mắt nhìn không thấy cuối, trời mới biết bên trong có những thứ gì.

Bình thường một tòa động phủ của cổ tu sĩ đã đủ để các lão quái Nguyên Anh kỳ tranh chấp không thôi, huống chi sức dụ hoặc của nơi này lại lớn hơn rất nhiều, nên có động tâm cũng là điều đương nhiên.

“Ừm, đi thôi. Nhớ rõ lời ta nói lúc trước, đi sát theo ta, nếu không ngươi mà bị làm sao thì ta cũng không thể ăn nói với Cầm Tâm.” Lâm Hiên rặn lại.

“Tạ ơn sư bá.”

Trên má Vũ Vân Nhi xuất hiện hai má núm đồng tiền duyên dáng, nhưng cũng không dám sơ ý mà cả người bùng lên hồng quang theo sát phía sau Lâm Hiên.

Độn quang của cả hai đều rất chậm, tại di chỉ của cổ tu sĩ bình thường đều có thiết lập cấm chế cường đại đến mức biến thái nên bay nhanh thì chỉ có nước chết.

Quả nhiên, bay không đến mười dặm thì một đám mây hồng trên đỉnh đầu bỗng phun ra một cột sáng dài cả trượng đánh xuống đầu hai người mà không hề có dấu hiệu báo trước.

Đám mây này lúc trước vẫn bình thường, tại sao lại….

Vẻ mặt Vũ Vân Nhi tỏ ra kinh hãi, muốn trốn lúc này đã không kịp, tốc độ của cột sáng kia quá nhanh, trước mắt nàng khi này chỉ còn một màu đỏ rực.

Chỉ là đúng lúc này thanh quang bên ngoài bỗng lóe lên bao trùm nàng vào trong đó, Lâm Hiên mặc dù đã mở ra Cửu Thiên Linh Thuẫn nhưng tuyệt đối không thể tiếp đòn công kích này, mà bây giờ lấy ra pháp bảo phòng ngự đã không còn kịp; nếu đổi lại là một tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ khác thì cho dù không chết cũng trọng thương.

Chẳng qua trên người Lâm Hiên đầy những bí thuật, hắn khẽ nhún vai bước sang bên cạnh, thân hình theo đó biến mất tại chỗ.

Cửu Thiên Vi Bộ phối hợp với công pháp của Huyền Phượng tiên tử cũng không kém bao nhiêu so với thuấn di.

Lâm Hiên mang theo Vũ Vân Nhi tránh thoát khỏi đợt công kích bất ngờ này, sau đó mới khoát tay bắn ra một đạo kiếm khí thanh sắc hung mãnh đâm vào trong đám mây hồng.

Viu…

Chỉ vẻn vẹn có một âm thanh rất nhỏ truyền ra nhưng không hề có hiệu quả gì, kiếm khí kia chứ như bùn trôi xuống biển, biến mất không thấy đâu.

Lâm Hiên buông Vũ Vân Nhi ra, sắc mặt trở lên ngưng trọng. Một kích tùy tay của bản thân có thể so với pháp bảo của tu sĩ Kết Đan, đám mây kia lại không hề làm sao, quả nhiên cổ quái.

Không có ma khí, đây không phải yêu ma, vậy thì là quái vật gì?

“Thiếu gia, tiểu tỳ đang nghĩ tới một đồ vật, không biết có phải thứ trước mắt không?” Âm thanh của Nguyệt nhi truyền vào trong tai Lâm Hiên, có chút chần chờ.

“Nói đi.” Lâm Hiên không chút do dự bảo lại Nguyệt nhi, không cần biết đúng hay sai tất cả đều có thể tham khảo.

“Hình như là kiếp vân.”

Ngữ khí của Nguyệt nhi không chắc chắn, nhưng vẫn khiến Lâm Hiên hoảng sợ: “Hả, cái gì? Là kiếp vân?”

“Vâng.” Nguyệt nhi thở dài: “Từ lúc trước khi kết anh thất bại sự chênh lệch giữa tiểu tỳ và thiếu gia ngày càng xa, nên trong lúc chiến đấu cũng không thể chợ giúp nhiều cho thiếu gia, cho nên đành phải tham khảo nhiều điển tịch cổ tìm kiếm phương pháp. Lần trước ở Bích Vân Sơn, mười năm đó tuy tiểu tỳ cũng có tu luyện nhưng phần lớn thời gian đều để xem điển tịch, hy vọng có thể lý giải một chút bí ẩn của Tu Tiên Giới, tương trợ thiếu gia.”

Thanh âm u uất của Nguyệt nhi truyền vào trong tai, nếu là lúc khác thì Lâm Hiên nhất định sẽ an ủi tốt tiểu nha đầu này, cần gì phải gấp, tốc độ tu luyện của nàng thế đã là rất nhanh, việc kết anh chỉ là chuyện sớm hay muộn nên không cần phải gấp.

Nhưng lúc này Lâm Hiên lại bị phỏng đoán của Nguyệt nhi dọa sợ ngây người.

Kiếm vân chính là thiên kiếp chi vân.

Mọi người đều biết, tu tiên giả sau khi tiến giai đến Ly Hợp kỳ thì sẽ nắm giữ không gian thần thông huyền bí, nắm giữ phương thức phá toái hư không, do đó có thể xé mở không gian phi thăng lên Linh giới.

Nhưng mà từ thời thượng cổ tới nay, các lão quái vật tu luyện tới Ly Hợp kỳ đều không dám tùy tiện làm vậy mà vẫn tiếp tục tu luyện sau khi tiến giai, muốn tu luyện đến đỉnh phong của Ly Hợp kỳ cũng như thu thập đủ các loại bảo vật.

Mặc dù bọn họ biết ở trên Thượng giới cho dù là tài nguyên hay linh khí đều hơn xa Nhân giới, nên tu luyện ở đó cơ hội tiến giai lại càng thêm dễ dàng.

Sở dĩ làm như vậy là khi phá toái hư không phi thăng linh giới sẽ dẫn phát tam cửu tiểu thiên kiếp – đây chính là phép tắc thiên địa, uy lực lớn vô cùng.

Nếu là tu tiên giả Ly Hợp sơ kỳ tiếp nhận thì trăm phần trăm là tro bay khói diệt, nếu là Ly Hợp trung kỳ lại phối hợp thêm bảo vật nghịch thiên thì ước chừng có ba thành hy vọng độ kiếp thành công, đương nhiên nếu có thể tiến giai lên Ly Hợp hậu kỳ thì có thể bình an phi thăng, có chính thành nắm chắc độ qua thiên kiếp.

Mà nơi phóng xuất thiên kiếp chính là kiếp vân.

Nhưng thứ đó sao lại xuất hiện ở nơi đây?

“Nguyệt nhi, hay là nhầm rồi. Không phải khi tu tiên giả Ly Hợp Kỳ phi thăng mới xuất hiện kiếp vân sao?” Lâm Hiên chần chừ nói.

“Tiểu tỳ cũng hy vọng mình nhầm, chỉ là nhìn tình cảnh trước mắt thì cũng bảy tám phần nắm chắc.”

Thiếu nữ thở dài, giọng truyền âm có chút bất đắc dĩ.

“Tiểu tỳ biết thiếu gia định nói gì, chỉ là theo cổ tịch ghi lại thì như thế, ngài cũng biết ngoại trừ lão quái vật Ly Hợp hậu kỳ thì trung kỳ hay sơ kỳ rất khó độ qua thiên kiếp, phần lớn là tro bay khói diệt dưới thiên kiếp, nhưng căn cứ vào tu vị khác nhau mà cũng có thời gian chống đỡ khác nhau, vì thế có thể khi độ kiếp kiếp vân còn chưa phóng thích hoàn toàn linh lực khổng lồ trong đó.”

“Nói như vậy, thời gian sau khi tu sĩ độ kiếp chết đi thì kiếp vân cũng từ từ tiêu tán, linh khí cũng sẽ tản đi bốn phía tạo thành một linh mạch chi địa.”

“Ồ?” Lâm Hiên kinh ngạc vô cùng, không ngờ rằng linh mạch lại được sinh ra như vậy.

“Chỉ là thiên địa phép tắc cũng kỳ diệu vô cùng, có đôi khi bởi vì một số lý do ngoài ý muốn kiếp vân không bị tán đi mà ngược lại chậm rãi thông linh…”

“Thông linh?” Lâm Hiên cũng coi như kiến thức rộng rãi nhưng lại không hề biết đến những điều tiểu nha đầu vừa nói.

“Đúng vậy, trải qua năm tháng hấp thu nhật nguyệt tinh hoa lại thêm linh lực còn sót lại trong kiếp vân khiến nó phát sinh biến hóa kỳ diệu, giống như cây cỏ có thể thông linh tu tiên, tình huống của kiếp vân cũng không khác là bao…”

“Ngao…!” Lời của Nguyệt nhi còn chưa dứt, một tiếng hống vang dội truyền vào tai.

“Sư bá, sư bá…..”

Sắc mặt Vũ Vân Nhi như tro tàn, theo ánh mắt của nàng nhìn lại thì thấy đám mây hồng kia đã biến thành một con quái vật.

Nhân diện ngô công! Chiều cao hơn mười trượng – quả là một con vật đáng sợ, cả người đỏ bừng, mơ hồ có ánh lửa toát ra, phía đầu của nó lại là một khuôn mặt mỹ nữ.

Khuôn mặt này thanh tú xinh đẹp ứng chiếu với thân hình xấu xí của ngô công thì quái đản vô cùng, thứ này không phải linh trùng cũng không phải yêu thú, đây chính là quái vật thành hình sau khi kiếp vân thông linh, cũng không biết linh trí của nó thế nào. Chỉ là theo linh áp túa ra thì nó chỉ tương đương với tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ. Lâm Hiên thở nhẹ ra một hơi, xem ra linh lực còn thừa của kiếp vân này cũng không còn nhiều lắm, nếu còn nguyên sức mạnh của thiên kiếp thì ngay cả lão quái vật Ly Hợp kỳ nó cũng có thể tiêu diệt, chứ đừng nói là có thể tranh đấu với nó, ngay cả muốn chạy cũng là hy vọng xa vời.

Nhưng nếu nó chỉ còn ở trình độ này thì bản thân vẫn còn nắm chắc có thể đánh một trận.

Lâm Hiên thầm suy nghĩ vậy.

“Thiếu gia, không nên khinh xuất, sức mạnh của con quái vật do kiếp vân biến thành này không hề thua kém tồn tại đồng cấp trong yêu tộc hay nhân loại.

“Ừ, ta biết rồi.” Cho dù Nguyệt nhi không nói thì Lâm Hiên cũng không dám kinh thường con quái vật thân tỏa hồng quang trước mặt, xem ra đây chính là yêu kiếp hỏa thuộc tính.

Mọi người đều biết, thiên địa có ngũ hành.

Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ! Điều này cũng làm cho linh căn của các tu sĩ hay công pháp họ tu luyện có thuộc tính tương ứng.

Yêu kiếp cũng như vậy.

Mà bên trong thiên kiếp thì thiên kiếp hỏa thuộc tính và kim thuộc tính là diễn biến ra lôi kiếp đáng sợ nhất, cho dù là Ly Hợp hậu kỳ tu tiên giả nếu xui xẻo gặp phải loại lôi kiếp này mà không có vài món bảo vật nghịch thiên trong tay thì rơi rụng là chuyện thường.

Tuy rằng pháp lực còn thừa trong kiếp vân không còn nhiều lắm nhưng cũng là quái vật thông linh, Lâm Hiên đâu dám có ý khinh thường.

“Vân nhi, lui ra phía sau. Trận chiến này ngươi không có khả năng hỗ trợ, nên cẩn thận bảo vệ mình không bị cuốn vào khu vực chiến đấu.” Lâm Hiên không dám quay đầu lại, thần thức hắn đang tập chung vào quái vật nên chỉ chậm rãi lên tiếng.

“Vâng, sư bá.”

Vũ Vân Nhi tuy rằng không biết ngô công trước mặt có lai lịch đáng sợ thế nào, nhưng nàng cũng hiểu được bản thân tuyệt đối không thể chống lại nên nhu thuận đáp ứng rồi nhẹ nhàng lui lại đằng sau hơn mười trượng, tiếp theo lại xuất ra một pháp bảo hình tấm khăn để hộ thân.

Nếu nhân diện ngô công này đã chủ định gây khó với hắn thì Lâm Hiên đương nhiên sẽ không khách khí, tục ngữ nói: tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương…

Tay áo vung lên, một đạo hỏa quang xanh biếc bay vụt ra rồi biến lớn đến cả xích, bích quang lóng lánh đánh thẳng về phía đối diện.

Đây chính là độc hỏa Lâm Hiên khổ tu gần trăm năm.

Tuy nói rằng ngũ hành tương sinh tương khắc nhưng nếu thuộc tính giống nhau thì kẻ mạnh sẽ chiếm ưu thế.

Lâm Hiên rất tin tưởng vào Bích Huyễn U Hỏa, hắn hành động như vậy là đã có sẵn ý niệm lấy hỏa khắc hỏa trong đầu.

Đương nhiên đây cũng chỉ là đợt công kích mang tính thăm dò để xem thần thông của đối phương lợi hại đến cỡ nào.

Nhân diện ngô công hiện lên vẻ hung lệ, nó bèn há miệng phun ra một đoàn lửa to như cánh tay. Trong phút chốc đoàn lửa này đã va chạm với Bích Huyễn U Hỏa.

Âm thành xèo xèo truyền tới, ngọn lửa đỏ rực của quái vật cùng độc viêm của Lâm Hiên khác nhau rất lớn, cả hai loại đều cuốn lấy nhau, thôn phệ lẫn nhau, dường như Bích Huyễn U Hỏa đang mơ hồ ở thế hạ phong.

Điều này… sao có thể?

Lâm Hiên trợn mắt há mồm, bí thuật này từ sau khi hắn luyện thành tới nay mặc dù không dám nói là tung hoành vô địch nhưng cho dù tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng phải kiêng kỵ Bích Huyễn U Hỏa, vậy mà ngọn lửa không có gì nổi bật kia…

Yêu kiếp chi hỏa quả nhiên không tầm thường, mà đây đã là trạng thái bị tiêu hao tám chín phần mười linh lực rồi, nếu là lục toàn thịch thì….. Đến lúc này Lâm Hiên rốt cục hiểu được tại sao các lão quái vật Ly Hợp kỳ đều rất khó qua ải thiên kiếp.

Hắn khẽ liếm môi…

Thần niệm của Lâm Hiên chuyển động, một thanh đoản kiếm như du ngư bay ra từ ống tay áo.

Thanh Hỏa Kiếm xuất hiện.

Vẻ mặt Lâm Hiên đầy ngưng trọng, hai tay nhanh chóng kết ra đủ loại pháp quyết bất đồng như hồ điệp xuyên hoa.

Linh lực bàng bạc cũng được rót vào bên trong pháp bảo.

“Đi!”

Lâm Hiên vươn một ngón tay chậm rãi chỉ về phía trước.

Thanh quang chói mắt từ thân kiếm tỏa ra, trong vầng sáng mơ hồ có một tiểu điểu nhỏ hơn thước xuất hiện trong tầm mắt.

Mỏ nhọn móng sắc, tả người tỏa ra uy áp bàng bạc.

Đây chính là hóa hình chi thuật.

Trong Thanh Hỏa Kiếm mặc dù không phong ấn hồn phách yêu thú nhưng với thần thông vốn có của Lâm Hiên điều khiến nó hóa thành hình chim thú là rất dễ dàng.

Chim này mở to hai cánh rồi hóa thành một đạo thanh mang bắn về phía trước.

Mà Bích Huyễn U Hỏa đã không thể chống đỡ bắt đầu bại lui…

Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống liền điểm nhẹ tay trái.

Hỏa cầu màu xanh kia chợt lóe rồi bùng cháy đem yêu kiếp chi hỏa bức lui một chút, rồi thừa dịp này thoát khốn mà chạy.

Khóe miệng nhân diện khô công nở ra một nụ cười nhạt, nó đâu có dễ dàng buông tha nên tiếp tục há miệng phun ra hơn mười hỏa xà to bằng ngón cái tiếp tục đuổi theo.

Sắc mặt Lâm Hiên trầm hẳn xuống, không kịp nghĩ nhiều mà nhanh chóng vươn tay liên tục bắn ra vô số kiếm khí thanh sắc, mỗi đạo dài đến cả trượng hùng hổ chém về phía hỏa xà.

Nhưng hỏa xà này lại không hề bị ảnh hưởng, thanh sắc kiếm khí vừa chạm vào nó liền biến thành hư vô.

Lâm Hiên vốn tưởng rằng đám kiếm khí đó có thể ngăn cản một chút, ai ngờ không thể thành công. Uy lực của thiên kiếp chi hỏa thật hơn xa so với tưởng tượng của bản thân.

Rơi vào đường cùng hắn đành vỗ tay vào bên hông liên tiếp lấy ra hơn mười tấm phù.

Không giống với các tu sĩ Nguyên Anh khác, Lâm Hiên rất coi trọng tầm quan trọng của phù chú, bởi vì trong chiến đầu loại bảo vật này không làm tiêu hao pháp lực bản thân lại có thể thuấn phát – thực sự là hữu dụng vô cùng. Nhưng có lợi thì cũng có hại, hại ở chỗ khả năng chế phù thành công quá thấp, giá lại cực cao nên khiến cho mọi người đành biết lắc đầu ngao ngán.

Hay như mấy tấm phù mà Lâm Hiên sử dụng, mỗi một tấm trong phường thị đã có giá bảy tám ngàn tinh thạch, nếu bỏ thêm một chút thì đã có thể mua được một kiện pháp bảo phẩm chất không tồi.

Nên đừng nói là tu tiên giả cấp thấp, mà ngay cả lão quái Nguyên Anh cũng luyến tiếc vô cùng.

Chỉ là Lâm Hiên lại không để ý nhiều như vậy. Mỗi khi đến phường thị hắn đều săn lùng các loại phù chú cấp cao này. Cũng là do gia sản giàu có của hắn, mới có thể giúp hắn làm như vậy.

Hơn nữa, vài lần chiến đầu trước phù chú đã phát huy hiệu quả cực tốt, giống như đối mặt với Ngao La cổ ma tại Yêu Linh Đảo, nếu không nhờ hơn trăm tấm phù phòng ngự thì bản thân sao có thể chống đỡ cho tới khi Thực Tâm Ma Đào phát tác dược lực, chỉ sợ đã sớm hồn về địa phủ.

Giá tinh thạch trên trời tuy khiến lòng người đau xót, nhưng so với tiểu mệnh của mình thì lại không đáng là gì. Thứ gì nặng thứ gì nhẹ đương nhiên Lâm Hiên có thể phân biệt, lúc nào cần mạnh mẽ vung tay thì nên vung tay.

Bên trong tay trái hắn hiện đã cầm hơn mười tấm phù chú, linh quang từ đó tỏa ra chói mắt. Hơn mười con bạch sắc viên hầu xuất hiện…

Độ ấp nhanh chóng bị hạ xuống, lấy hỏa khắc hỏa không được thì Lâm Hiên đành phải vận dụng phù chú thủy thuộc tính.

Bạch sắc viên hầu là do hàn khí ngưng kết mà thành, sau khi thành hình thì chúng nhanh chóng hóa hành từng đạo cầu vồng bạch sắc lao vào thiên kiếp chi hỏa.

Thanh âm ‘phốc phốc’ liên tiếp truyền vào trong tai, trước tiên chúng va chạm với hỏa xà, đám viên hầu bạch sắc này tuy bị nung thành hơi, bề ngoài nhìn thì không khác thiêu thân lao đầu vào lửa nhưng không phải là không có tác dụng.

Dù sao cũng là phù chú cả mười vạn tinh thạch…

Tốc độ truy đuổi của yêu kiếp chi hỏa đã bị cản trở một chút.

Một chút đó là quá đủ.

Bích Huyễn U Hỏa đang chạy trở về gặp được linh điểu do tiên kiếm biến thành thì lập tức hòa vào với nhau, dưới pháp quyết của Lâm Hiên cả hai nhanh chóng hợp lại thành một.

Thân hình của linh điểu lại lớn thêm một chút, lông chim bên ngoài ánh lên ánh bích quang của độc viêm. Sau đó liền tao tới đám hỏa xà do thiên kiếp chi hỏa biến thành.

Chỉ thấy giữa không trung hơn mười con hỏa xà lớn bằng ngón tay cái đang cùng linh điểu cả người tỏa ra thanh viêm tranh đấu kịch liệt.

Trảo xé, mỏ mổ, rắn cắn, hỏa diễm linh quang bắn ra không ngớt.

Hợp lực của Thanh Hỏa Kiếm và Bích Huyễn U Hỏa rốt cục cũng đã ngăn chặn được thế tới của thiên kiếp chi hỏa, thế lực ngang nhau.

Lâm Hiên thở phào một hơi, đấy là linh lực trong kiếp vân không còn bao nhiêu, khó có thể tưởng tượng được Tam Cửu Tiểu Thiên Kiếp chân chính phóng xuất ra hỏa diễm như mưa đầy trời mà công kích thì sẽ đáng sợ đến thế nào.

Thiên kiếp chi hỏa bị ngăn cản, vẻ mặt nhân diện ngô công trở lên dữ tợn hung hãn vô cùng. Khuôn mặt mỹ nữ kết hợp cùng thân thể ngô công xấu xí, một tổng thể khiến người khác phải kinh hãi vạn phần.

“Phù…” Từ cánh miệng xinh đẹp kia phóng ra hàng trăm sợi tơ hồng sắc.

Những sợi tơ này mỏng như sợi tóc, dài hơn ba tấc, quả là có chút tương tự với pháp bảo phi châm của nhân loại.

Chỉ là trong mỗi sợi tơ đều ẩn chứa hỏa linh lực kinh người. Lâm Hiên tuy tự phụ thần thông không tầm thường nhưng cũng không dám trực tiếp đón đỡ.

Chân đạp thất tinh, thân hình mơ hồ biến mất tại chỗ.

Cửu Thiên Vi Bộ huyền diệu vô cùng, tất nhiên có thể tránh thoát được công kích của đối phương.

“Bụp bụp…..”

Nhân diện ngô công dường như đã nổi giận nên xương cốt toàn thân bỗng kêu vang, hình thể phát sinh biến hóa. Một đôi chân gần mặt đã biến thành một đôi tay loài người, chỉ là lại không có bàn tay, khủy tay vẫn nhô ra cốt nhận màu đen có điểm giống với liêm đao.

Hai thanh cốt nhận này nhanh chóng giao nhau, hung hãn chém về phía trước.

“Xoẹt xoẹt…”

Tại khoảng cách phía ngoài mười trượng, không khí nơi đó bỗng trở lên mơ hồ, Lâm Hiên lảo đảo xuất hiện.

Vài sợi tóc bị chém đứt còn phất phơ trong không khí, sắc mặt hắn trở lên khó coi đến cực điểm. Quái vật kia còn nắm được cả ảo diệu của không gian thần thông giống với cây giáo của Tuyết Hồ Vương, tuy vẫn chưa đủ để phá toái hư không nhưng để phá Cửu Thiên Vi Bộ cũng có đủ tác dụng.

Nếu không phải bản thân tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết, thân thể mạnh mẽ hơn tu sĩ đồng cấp rất nhiều thì chỉ sợ vài cọng tóc lúc này đã được thay bằng cái đầu rồi.

Đầu tiên là Bích Huyễn U Hỏa bị khắc chế, sau đó lại đến Cửu Thiên Vi Bộ mất đi hiệu quả.

Quái vật Nguyên Anh trung kỳ trước mắt này có uy hiếp không hề kém hơn lão quái vật hậu kỳ chút nào.

Lâm Hiên khẽ sờ qua tai, vẻ mặt lộ ra nụ cười hổ, nhưng ý chí trong lòng vẫn không hề có chút dao động.

Ngẫm lại, kiếm vân xuất hiện ở nơi này chứng tỏ ở đây đã từng đó cổ tu sĩ Ly Hợp kỳ độ kiếp ở đây.

Nếu độ kiếp thành công thì sẽ phi thăng Linh giới, nhưng thất bại thì kết cục là tro bay khói diệt, bảo vật tùy thân nhất định tán lạc nơi đây.

Di chỉ cổ tu sĩ bình thường đã khiến mọi người bu kín lấy, nếu biết là do lão quái vật Ly Hợp kỳ để lại thì không biết sẽ thành như thế nào?

Lâm Hiên tuy cũng là người từng trải nhưng nghĩ đến đây thì cũng không khỏi thấy toàn thân nóng ran.

Sự khó khăn và nguy hiểm của đối thủ trước mắt tuy rất lớn nhưng vẫn không thể làm hắn nhụt chí, cho dù dốc sạch vốn lần này cũng phải diệt trừ quái vật sinh ra từ kiếp vân thông linh này.

“Phì…”

Tiếng rống của ngô công lại truyền vào trong tai, đối với nhân loại khó chơi này nó cũng có sự nghi hoặc đây có phải là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ không?

Vẻ mặt quái vật lộ ra sự tham lam, tuy rằng linh trí không thể so với Yêu tộc Hóa Hình kỳ nhưng nó có thể cảm nhận được nếu thôn phệ nhân loại này thì bản thân sẽ có lợi rất lớn.

Hai cánh tay lại hợp lại trước người, cốt nhận va vào nhau rồi lại hùng hổ chém xuống.

Xèo xèo…

Uy lực của lần này còn lớn hơn lần trước rất nhiều, trong không khí liền xuất hiện hai vệt khí lưu màu đỏ như sao băng phóng về phía Lâm hiên.

Trốn cũng không kịp, lại có thần thông khắc chế Cửu Thiên Vi Bộ, chỉ là lúc này Lâm Hiên lại nở ra một nụ cười trào phúng.

Khẽ nâng tay trái, một cây giáo dài cổ phác liền xuất hiện trong tay, pháp lực toàn thân cuồn cuộn đổ vào trong thân giáo.

Hắn cũng chém thật mạnh một nhát.

Vệt sáng hình trăng lưỡi liềm màu bạc đường kính to tầm hơn một trượng hiện ra lao trực tiếp về phía hai vệt khí lưu màu đỏ kia.

Oành!

Tiếng nổ đáng sợ truyền vào trong tai, linh quang tung tóe khắp nơi. Chuyện đáng sợ bây giờ mới bắt đầu, vệt sáng màu bạc cùng khí lưu màu đỏ va chạm cuốn lấy nhau khiến không gian nơi đó không thể chịu nổi liền nứt ra tạo thành một khe hở không gian.

Đúng vậy! Là khe hở không gian.

Điều này chứng tỏ không gian bị xé rách.

Nhân diện ngô công là do kiếp vân biến thành, tuy rằng linh lực còn lại không bao nhiêu chỉ tương đương với Nguyên Anh kỳ nhưng dù sao cũng đại biểu cho thiên địa phép tắc, tại thời kỳ toàn thịnh của nó thì ngay cả lão quái Ly Hợp kỳ cũng có thể giết.

Sau khi thông linh thì có thể nắm giữ một chút không gian thần thông cũng không có gì quá ngạc nhiên.

Còn cây giáo của Lâm Hiên lại là bảo vật của Tuyết Hồ Vương, nó được truyền xuống từ tiền bối Tuyết Hồ tộc từ thời thượng cổ cũng ẩn chứa không gian thần thông. Chẳng qua với cảnh giới hiện nay của Lâm Hiên thì chỉ có thể dùng để bài trừ thuấn di mà thôi. Hai người đều mới chỉ sử dụng pháp thuật không gian cấp thấp nhất mà thôi.

Nhưng khi va chạm với nhau lại vô hình chung tạo ra hiệu quả xé rách không gian.

Tuy rằng khe hở kia chỉ vẻn vẹn có bằng bàn tay nhưng nếu dính vào đó thì chắc chắn phải chết.

Kết quả này khiến Lâm Hiên có chút kinh ngạc, còn đối phương đã tiếp tục công kích tiếp theo.

Hai thanh cốt nhận lại đan vào nhau rồi phóng ra khí lưu màu đỏ.

Lâm Hiên hừ lạnh một tiếng cũng không chịu yếu thế vung giáo chém ra vệt sáng lưỡi liềm màu bạc nghênh đón.

Ầm ầm – tiếng bạo liệt không ngừng truyền vào trong tai, cũng giống như lúc nãy, một khe hở không gian lại xuất hiện ở giữa chiến trường của cả hai.

Nhìn thì không to nhưng nếu không cẩn thận đụng vào thì chỉ sợ cả tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng có có thể thoát khỏi kết cục thân thể bị hủy.

Phía xa xa, gương mặt Vũ Vân Nhi đã cắt không còn giọt máu, trận chiến này đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng.

Lại nói tiếp, nha đầu kia cũng tính là học rộng biết nhiều, mặc dù bái Âu Dương Cầm Tâm làm thầy nhưng gia tộc của nàng cũng không phải một gia tộc tu tiên bình thường, nghe nói tại thời Ngũ Đại, tổ tiên của nàng đã từng là đại tu sĩ hậu kỳ.

Hơn nữa công pháp truyền thừa trong gia tộc cũng trọn vẹn, chỉ là hậu bối đệ tử bọn họ tu luyện theo nhưng lại không thể vượt qua tổ tông, ngay cả ngưng kết Nguyên Anh cũng không được.

Cũng chính vì vậy nên khi Bích Vân Sơn chuyển đến Vân Châu, gia tộc nàng đã đem căn cơ nơi này tặng cho Bích Vân Sơn làm tổng đàn.

Phải biết rằng linh mạch của gia tộc nàng lúc đầu khá lớn, về sau khi gia tộc xuống dốc người cũng neo dần nếu không dùng hết cũng lãng phí, chi bằng lấy đó làm chỗ kết giao để tránh việc bị thế lực khác chiếm đoạt đuổi bọn họ khỏi đây.

Cũng là như vậy nên Âu Dương Cầm Tâm là một trong các thái thượng trưởng lão của Bích Vân Sơn đã nhận nàng làm đồ đệ, chứ không phải chỉ vì nàng khéo miệng.

Vũ gia mặc dù đi xuống nhưng cũng từng là gia xuất hiện tại tu sĩ bởi vậy các điển tịch cổ được truyền lại cũng nhiều, mà Vũ Vân Nhi lại rất thích đọc sách cho nên đã tích lũy được khối kiến thức không nhỏ.

Sau đó lại đi theo Âu Dương Cầm Tâm đã vài lần được tận mắt chứng kiến cảnh luận bàn của tu sĩ Nguyên Anh, nhưng trận chiến trước mắt đây đã thi triển những pháp thuật khiến nàng không khỏi kinh hãi, lúc này nàng càng cảm nhận rõ rệt mình nhỏ bé đến mức độ nào.

Thứ kia là quái vật gì? Mà Lâm sư bá là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ sao? Tại sao hai người lại có thể đánh tới mức sinh ra cả khe hở không gian trong truyền thuyết?

Vũ Vân Nhi lấy tay che miệng, trên khuôn mặt xinh xắn tràn đầy vẻ kinh ngạc, linh quang trên người chớp động, lặng lẽ lui về phía sau hơn trăm trượng.

Loại cấp bậc chiến đấu này, một khi mình bị cuốn vào thì tuyệt đối sẽ tan xương nát thịt. Khác với nguy hiểm lúc trước, đối mặt với người mặt rết đáng sợ này, Lâm sư bá cũng không nhất định kịp ra tay cứu viện.

Lâm Hiên mặc dù chưa từng quay đầu lại, nhưng nơi này không có sương mù cổ quái, lấy thần thức cường đại của hắn thì hiển nhiên đem tất cả cử động của Vũ Vân Nhi biết rõ ràng.

Âm thầm gật đầu, nữ tử này cũng thông minh, không cần mình thừa tâm.

Ầm một cái, trong không khí xuất hiện hơn trăm cái khe, kết quả như vậy khiến Lâm Hiên nhíu mày, vươn tay vỗ vào túi trữ vật bên hông, lấy ra một kiện pháp bảo.

Cũng không phải là Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn mà là một vật lạ nào đó, nhìn có vài phần giống như ngọc tỳ của hoàng đế.

Đúng là khi Lâm Hiên tại Bích Vân Sơn, diệt sát Sở lão quái đoạt được. Vân vụ được phóng ra không phải chuyện đùa, ngoại trừ điều này thì Lâm Hiên cũng không biết những cách sử dụng khác.

Nhưng khẳng định ngọc tỳ này cứng rắn vô cùng. Lâm Hiên từng dùng hết thần thông nhưng lại không thể làm nó tổn thương một chút nào.

Một đạo pháp quyết đánh ra, Ngũ Long Tỳ từ từ phiêu phù, linh quang chói mắt phát tán ra.

Hí…

Tiếng kêu của người mặt rết truyền tới tai, Lâm Hiên ngẩng đầu, từ trên mặt nó mơ hồ lộ ra vài phần sợ hãi khiến hắn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Phải biết rằng quái vật này là do kiếp vân thông linh biến thành, mặc dù linh lực tương đương với Nguyên Anh Kỳ, nhưng lại có pháp tắc của thiên địa, ẩn chứa năng lượng lúc toàn thịnh, ngay cả người tu tiên Ly Hợp Kỳ cũng có thể giết chết.

Chẳng lẽ Ngũ Long Tỳ này lại là thứ bảo vật cực kỳ nghịch thiên nào đó?

Trong lòng nghĩ thế nhưng tay Lâm Hiên hiển nhiên sẽ không nhàn rỗi, một đạo pháp quyết đánh ra, Ngũ Long Tỳ xoay tròn phun ra ngũ thải vân vụ.

Hóa thành một ngũ sắc giao long, giương nanh múa vuốt bay về phía đối diện.

Người mặt rết không dám đỡ, linh quang trên người chợt lóe liền biến mất tại chỗ không thấy.

Thuấn di!

Lâm Hiên híp hai mắt, không chút chần chờ rót pháp lực vào tay trái, hung hăng đánh xuống phía dưới.

Không khí vặn vẹo, thân ảnh quái vật lảo đảo xuất hiện.

Tục ngữ nói, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây. Mới vừa rồi Lâm Hiên từng bị phá vỡ Cửu Thiên Vi Bộ, lúc này cũng cho quái vật nếm thử tư vị đó.

Hơi trì hoãn một chút, ngũ sắc giao long đã hung hăng nhào tới trước mặt, một lần nữa hóa thành một đoàn mây mù to lớn, đem người mặt rết bao vây lại.

Quái vật không ngừng giãy dụa giữa không trung, có vẻ vô cùng thống khổ.

Lâm Hiên liền mừng rỡ.

Nguyên bản hắn lấy ra Ngũ Long Tỳ cũng là bởi vì bảo vật này cứng rắn vô cùng, thậm chí so với Ô Kim Long Giáp Thuẫn còn hơn một bậc, Lâm Hiên muốn dùng nó để cản pháp thuật của người mặt rết.

Không nghĩ tới kiếp vân này lại khiến quái vật kiêng kỵ.

Mặc dù không biết nguyên nhân như thế nào, nhưng cơ hội tốt như vậy Lâm Hiên hiển nhiên sẽ không bỏ qua. Tay áo phất một cái, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bay vút ra.

Lâm Hiên vươn một ngón tay, nhẹ nhàng điểm lên.

Song hoàn cuồng thiểm ngân quang, một đạo rồi một đạo hoàn ảnh hiện lên giữa không trung.

“Đi!”

Sau tiếng quát khẽ của Lâm Hiên, ảo ảnh như cuồng phong mưa rào hướng về phía người mặt rết.

Nếu bình thường, công kích như vậy mặc dù sắc bén nhưng lấy thần thông của người mặt rết thì cũng có thể tránh được. Bất quá giờ phút này nó đang bị ngũ sắc vân vụ bao vây, hành động rõ ràng đã bị trì hoãn.

Lực bất tòng tâm, bị hàng trăm hoàn ảnh cắm lên người, tạm thời giam cầm.

Lâm Hiên vươn tay vỗ bên hông một cái, đã lấy ra túi linh quỷ.

Một mảnh hắc vụ lớn từ bên trong tuôn ra, mơ hồ có thể thấy được một quái vật cao gầy.

Ban đầu Lâm Hiên vẫn chưa gọi thi ma ra, bởi vì người mặt rết quá mức lợi hại, Lâm Hiên cũng không nghĩ khôi lỗi Nguyên Anh Kỳ mình vất vả luyện chế lại bị hủy trong tay.

Bất quá hiện tại tình thế lại khác, đối phương đã bị giam cầm, gọi thi ma ra hiển nhiên là ý đồ đánh chó.

Sau khi thi ma đi ra, lập tức vươn cánh tay lực lưỡng, tiếng xương cốt như tiếng cả băng đạn bắn ra. Hai tay thi ma hợp lại cùng một chỗ rồi biến thành một thanh cốt đao thật lớn.

Sau đó thân hình thi ma chợt lóe, hóa thành một đoàn ma vân, lấy tốc độ vô cùng nhanh phóng tới trước mặt người mặt rết.

Quái vật lộ vẻ sợ hãi, nhưng cũng không muốn bó tay chịu chết, mở miệng phun ra một đoàn hỏa diễm. Đáng tiếc sa cơ lỡ vận, thi ma nghiêng người liền dễ dàng né tránh.

Theo sau cốt đao vung lên, hung hăng chém vào đầu người mặt rết.

Phựt.

Đầu người mặt rết phóng lên cao, máu tanh phun đầy trời, máu màu đỏ, khi bắn tung tóe lên mặt đất lại dĩ nhiên hòa tan cả nham thạch cứng rắn.

Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm, đang muốn độn quang bay qua, thì từ bên trong thi thể quái vật đột nhiên bay ra một đoàn hỏa diễm to cỡ nắm tay.

Nó có màu đỏ tươi, bên trong lại ẩn chứa hỏa linh lực khiến Lâm Hiên nhướng mày, lộ vẻ động dung.

Cảm giác này….tuyệt không phải là thứ mà nhân giới có được.

Đây chính là tinh hoa của thiên kiếp chi hỏa.

Hơn nữa đã đạt đến tình trạng thông linh. Nói cách khác thì cùng với Nguyên Anh của tu sĩ không sai biệt lắm.

Hỏa diễm chợt lóe, nghĩ muốn chạy trốn về phía chân trời.

Lâm Hiên hiển nhiên sẽ không buông tha, bất quá mình cách nó quá xa, vội vàng phát ra một đạo thần niệm.

Hống!

Cánh tay thi ma đã khôi phục nguyên trạng, đấm ngực một cái, nhất thời từ trên người phát ra lượng lớn hắc vụ, đem phương viên hơn mười trượng bao trùm lại, trong đó hiển nhiên cũng có cả thiên kiếp chi hỏa đã thông linh.

Hỏa diễm này đương nhiên sẽ không bó tay chịu chết, chợt lóe lên đánh về phía thi vụ.

Lần này mặc dù không thể phá cấm thoát ra, nhưng khóe miệng thi ma cũng chảy máu đen. Lâm Hiên không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, thi triển Cửu Thiên Vi Bộ bước qua.

Tay áo phất một cái, mảng lớn thanh hà bay vút ra, dung nhập vào thi vụ, hình thành màn hào quang màu xanh, đem hỏa diễm chi tinh vây vào trong.

Hỏa diễm này chợt lóe, lần nữa đánh tới.

Sắc mặt Lâm Hiên trắng bệch, mặc dù hắn không bị thương, nhưng cũng cảm giác được một cổ lực lớn đánh tới.

Lâm Hiên hừ lạnh một tiếng, giơ tay trái lên đánh ra một đạo pháp quyết, từ trong Ngũ Long Tỳ lần nữa phun ra rất nhiều vân vụ.

Thiên kiếp chi hỏa đã thông linh, hiển nhiên cảm thấy không ổn, muốn tránh nhưng lại bị Lâm Hiên và thi ma liên thủ vây khốn. Nó đấu đá lung tung tìm đường thoát.

Rốt cục ngũ sắc vân vụ đã vây lấy khiến cho hỏa diễm này bị trì hoãn hành động.

Lâm Hiên vui mừng, hai tay nắm chắc, càng nhiều vân vụ từ trong Ngũ Long Tỳ phun ra, một tầng rồi lại một tầng bao vây lấy, cuối cùng hóa thành một viên cầu lớn cỡ nửa thước.

Lâm Hiên phất tay, viên cầu liền rơi vào lòng bàn tay hắn.

Hắn nhìn ngũ sắc vân vụ, mặc dù lấy sự khôn ngoan của Lâm Hiên nhưng trong mắt vẫn không khỏi hiện ra thần sắc vui mừng như điên. Đây chính là thiên kiếp chi hỏa như tu sĩ Ly Hợp Kỳ mà cũng có thể diệt sát, nếu như có thể đem luyện hóa, dung nhập vào ma viêm của mình thì…..

Như vậy thì uy lực không biết sẽ tăng lên bao nhiêu, bằng vào thần thông hạng nhất này, mình có thể hơn phân nữa địch lại đại tu sĩ mà không rơi vào thế hạ phong.

Trước tiên không nói ở chỗ này còn có thể tìm được bảo vật gì, chỉ riêng thiên kiếp chi hỏa này cũng đã không uổng phí chuyến đi.

Liếm khóe miệng, Lâm Hiên vỗ tay lấy ra một hộp ngọc thật lớn, mở nắp bỏ vụ cầu vào trong.

Sau đó Lâm Hiên lại lấy ra phù lục cấm chế, dán lên rồi bỏ vào túi trữ vật.

Lúc này đã là thu hoạch lớn, đương nhiên muốn luyện hóa thiên kiếp chi hỏa cũng phải phí một phen công phu, thậm chí rắc rối. Bất quá không có gì, chờ sau khi trở về sẽ chậm rãi nghiên cứu.

“Chúc mừng sư bá!”

Thanh âm vui vẻ truyền đến, đúng là Vũ Vân Nhi thấy trận chiến chấm dứt, liền hóa thành một đạo kinh hồng bay tới.

Trong mắt cô gái tràn đầy hâm mộ, mặc dù nàng không rõ Lâm Hiên cuối cùng đã đạt được vật gì, nhưng hiển nhiên cũng không phải bảo vật tầm thường.

Đồng thời nét mặt nàng cũng cung kính vô cùng, thần thông của vị sư bá này cơ hồ có thể sánh với đại tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ.

Chuyến đi này, Vũ Vân Nhi không khỏi tăng thêm sự tin tưởng.

Lâm Hiên quay đầu lại, nhìn thấy nàng cung kính, khóe miệng không khỏi mỉm cười: “Quái vật nọ tuy là kiếp vân thông linh, nhưng hấp thu nhật nguyệt tinh hoa nhiều năm, đã có thân thể, mặc dù hình dáng xấu xí, bất quá làm tài liệu thì so với yêu tộc Hóa Hình Kỳ còn hơn một bậc. Mấy thứ này đối với ta không có chỗ sử dụng, ngươi có thể lựa chọn một ít thu vào túi.

“Cám ơn sư bá!”

Vũ Vân Nhi lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía tàn thi của con rết.

Khóe miệng Lâm Hiên tươi cười, kỳ thật vừa rồi là nói nửa thật nửa giả.

Thân thể người mặt rết có thể so với yêu tộc Hóa Hình Kỳ, đối với mình như thế nào lại vô dụng, đem đến phường thị cũng có thể bán được không ít tinh thạch.

Nhưng tục ngữ nói, mình ăn thịt thì cũng phải để cho người khác ăn nước.

Dù sao nàng cũng là ái đồ của Cầm Tâm, lại nói tiếp cũng không tính là người ngoài. Chung quy không thể để cho nàng quay về bảo với người khác là sư bá quá mức keo kiệt.

Như vậy cũng khiến Cầm Tâm khỏi có ý xấu về mình.

Huống chi diệt sát người mặt rết này, mình đã có được thiên kiếp chi hỏa là thứ quý nhất, so với tài liệu yêu thể thì hơn rất nhiều.

Hơn nữa tài phú Lâm Hiên cũng vô cùng phong phú, không hề thiếu những thứ này.

Vũ Vân Nhi là nữ tử thông minh, cũng rõ Lâm Hiên có lòng tốt, cho nên rất cảm kích.

Lâm Hiên bên này diệt sát cường địch, thì ở một ngọn núi khác, Điền Tiểu Kiếm và sư tỷ đang đánh nhau dữ dội.

Bất quá trên mặt hồng y nữ tử không còn vẻ kiêu ngạo, thay vào đó là phẫn nộ lẫn sợ hãi.

Cơn lốc và quỷ ảnh đầy trời đánh nhau, nhưng rõ ràng cơn lốc đã yếu thế, sau khi quang hoa chợt lóe, phiên kỳ của nàng đã bị chém làm hai đoạn, U Minh Toái Tâm Kiếm quỷ dị xuất hiện trước mắt.

“Phốc.” Nữ tử mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, phiên kỳ chính là bổn mạng pháp bảo của nàng, tâm thần tương liên nên sẽ bị thương năng.

“Không…không có khả năng, ngươi rõ ràng chỉ là Nguyên Anh Sơ Kỳ, sao lại có thực lực như vậy.” Nữ tử ngẩng đầu, trên mặt có chút hoảng loạn.

Thợ săn biến thành con mồi, nàng tuyệt đối không nghĩ tới Điền Tiểu Kiếm lại lợi hại như vậy.

Điền Tiểu Kiếm cười mà không nói, mình há có thể so sánh với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bình thường. Những năm gần đây trải qua khổ cực, không chỉ có đem Huyền Ma luyện thành thục, lại từ trong tay sư phụ học được không ít bí thuật. Mặc dù đại trưởng lão Ly Dược Cung thu nhiều đệ tử, nhưng mình mới chính là người mà sư tôn yêu quý, những sư huynh sư tỷ khác cũng không có chính thức kế thừa y bát.

Đương nhiên những lời này hắn không có tâm tình giải thích cho nữ tử trước mắt, khóe miệng lộ vẻ tươi cười, nhưng trên người lại phát ra sát khí lạnh lẽo.

“Sư tỷ, việc này chờ sau khi hồn phi phách tán hãy chậm rãi suy nghĩ thì tốt hơn.”

Lời còn chưa dứt liền đánh ra một đạo pháp quyết. U Minh Toái Tâm Kiếm chợt lóe, tầng tầng lớp lớp quỷ ảnh hiện lên giữa không trung.

Đây là bảo vật luyện từ U Minh Hàn Thiết, trình độ trân quý cũng không kém hơn Thú Hồn Phiên, trải qua gần trăm năm bồi luyện, uy lực lại càng phi phàm.

Quỷ ảnh chợt lóe, như hải triều dậy sóng đánh tới.

Nữ tử rất sợ hãi, nhưng trốn không kịp, chỉ có thể cắn răng một cái, gỡ trù đái bên hông xuống, rót pháp lực vào.

Một cự mãng hơn mười trượng xuất hiện trước mắt.

Khí linh chi bảo!

Nàng tốt xấu gì cũng là người tu tiên Nguyên Anh Trung Kỳ, thu thập không ít bảo vật, mà đây lại là hồn phách của yêu thú cấp ba, phối hợp với uy lực của pháp bảo, huyễn hóa ra cự mãng có thể đối phó với giao long.

Đương nhiên nàng không hy vọng xa vời là có thể ngăn được Điền Tiểu Kiếm, khẽ nghiêng người gỡ khuyên tai xuống, trên mặt hiện lên vẻ không muốn, đem xuất ra.

Khuyên tai hình thù kỳ lạ, nhìn qua đúng là một con cá chép màu bạc.

Nàng hé môi phun ra những chú ngữ tối nghĩa, hai tay biến ảo pháp quyết không ngừng, khuyên tai quang mang đại phóng, đón gió hóa to. Cá chép trở nên sống động bơi lội trên đầu nàng.

Khí linh chi bảo này ngược lại giống như yêu thú.

Điền Tiểu Kiếm nhíu mày, đây là pháp bảo gì?

Cá chép ước chừng ba trượng, cả người lóe ra quang mang, hé miệng phun ra vô số phao màu bạc.

Mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng Điền Tiểu Kiếm cũng không biến sắc, hắn dùng thần niệm điều khiển quỷ ảnh ùa lên.

Cự mãng vung đuôi, không chút kiêng kỵ nghênh đón.

Nhưng rất nhanh đã phân ra thắng bại, một quỷ ảnh thì không nói làm gì, nhưng số lượng đông đảo như vô cùng vô tận, đã đem cự mãng cắn bị thương khắp người.

Sau đó quỷ ảnh đánh lên những cái phao màu bạc, nhưng phảng phất lại như gặp khắc tinh, lần lượt tan rã.

Sắc mặt Điền Tiểu Kiếm trầm xuống, không nghĩ tới trong tay nàng còn có pháp bảo này. Không đúng, không giống pháp bảo, có chút cùng loại với thú hồn chi phù, chỉ là lợi hại hơn, chẳng lẽ đến từ thượng giới?

Ngân sắc lý ngư, mình chưa từng nghe nói qua.

Chẳng lẽ đúng là phân hồn yêu thú ở thượng giới, bị tu sĩ linh giới chế thành thú hồn chi phù đem xuống hạ giới.

Điền Tiểu Kiếm chỉ là suy đoán, nhưng sắc mặt không khỏi ngưng trọng.

Thấy Ngân Lý Nhĩ Hoàn có ích như thế, hồng y nữ tử thở phào nhẹ nhõm, bảo vật này của nàng lấy được trong thượng cổ mộ tang, quả thực có vài phần giống với thú hồn chi phù.

Đương nhiên phần lớn không giống nhau, dù sao phù bình thường, thậm chí là da yêu thú bên ngoài cũng căn bản không có khả năng nhận hồn phách của yêu thú linh giới, cho dù là phân hồn cũng không được.

Cho nên dùng tài liệu luyện chế thành bộ dạng khuyên tai.

Uy lực vô cùng lớn, nhưng nhược điểm cũng giống với thú hồn chi phù bình thường. Một khi linh lực bên trong dùng hết thì thứ này vô dụng.

Nguyên bản hồng y nữ tử dùng làm đòn sát thủ bảo vệ tính mạng, nhưng lúc này tự nhiên không chút do dự lấy ra.

Thấy quỷ ảnh bị thủy phao khắc chế, sắc mặt Điền Tiểu Kiếm trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, vươn tay ra nhẹ điểm về phía trước.

U Minh Toái Tâm Kiếm hóa thành một đạo kinh hồng, hung hăng bổ về phía trước.

Quỷ ảnh bất quá chỉ là thần thông phụ, hắn không tin thủy phao có thể ngăn được bản thể pháp bảo của mình.

Quả nhiên thế như chẻ tre, đối mặt với bản thể ma kiếm, thủy phao có vẻ hữu tâm vô lực, chỉ có thể đem tốc độ làm chậm lại mà thôi.

Hồng y nữ tử khẩn trương, hai tay huy vũ không thôi, cá chép màu bạc quẫy đuôi chặn lại, miệng lần nữa mở ra, bất quá lần này phun ra ti tuyến rậm rạp.

Đồng dạng là màu bạc nhưng lại nhiều vô kể, hướng về U Minh Toái Tâm Kiếm quấn quanh.

“Làm vướng tay chân!”

Trên mặt Điền Tiểu Kiếm hiện vẻ khinh thường, nhưng lần này hắn trợn mắt há mồm. Ti tuyến có vẻ vô cùng chắc chắn, quấn quanh không cho U Minh Toái Tâm Kiếm chém tới.

“Không có khả năng.” Lấy sự khôn ngoan của Điền Tiểu Kiếm cũng không khỏi đột nhiên biến sắc. Thần thông khác của U Minh Toái Tâm Kiếm thì không cần nói đến, chỉ riêng về độ sắc bén thì trong những pháp bảo tại nhân giới có thể nói là vị trí đầu. Ti tuyến màu bạc này là vật gì vậy.

“Ha ha, tiểu sư đệ, bây giờ ngươi còn dám cuồng ngôn nói muốn diệt sát sư tỷ nữa không?”

Hồng y nữ tử cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười, ngược lại vô cùng oán độc, ghê tởm tiểu tử này. Hóa ra lại bức mình đến bước này.

Không chỉ có bổn mệnh pháp bảo bị hủy, hơn nữa trần chiến này hồn lực trong Ngân Lý Phù cũng không còn thừa lại bao nhiêu.

Nghĩ tới đây nàng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Càng ngày càng nhiều ngân sắc ti tuyến từ miệng cá chép phun ra, nhưng mục tiêu không phải là U Minh Toái Tâm Kiếm, mà là quấn quanh thiếu niên ghê tởm kia.

Hai mắt Điền Tiểu Kiếm híp lại, cho dù tình thế bất lợi, vẻ mặt hắn vẫn như trước vô cùng trấn định, khóe miệng toát ra vài phần chê cười.

Nữ tử này so với tưởng tượng khó đối phó, bất quá nàng có bảo vật thì chẳng lẽ mình không có sao?

Mặc dù thần thông này chưa dùng thuần thục, bất quá lúc đầu vì phương pháp tu luyện, mình đã phân ra cửu tử nhất sinh đại giới.

Thấy ngân sắc ti tuyến đang quấn lại đây, tay trái Điền Tiểu Kiếm chợt lật, lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa to bằng quả trứng gà.

Ngọn lửa được bao quanh bởi một màu đen như mực, mà ở bên trong lại là màu lam, xinh đẹp giống như huyền băng vạn năm.

Trong hai tầng ngọn lửa bao vây lấy một hỏa diễm như hạt đào, không chứa một chút hỗn tạp.

Một cổ hàn khí chợt tán ra, lấy tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ của nữ tử cũng không nhịn được rùng mình một cái, trên mặt lộ ra vẻ như nhìn thấy quỷ: “Không, không có khả năng, Tam Sắc Huyền Băng Hỏa. Như thế nào lại có thể là bí thuật đứng đầu Tam Sắc Huyền Băng Hỏa?”

Cũng khó trách nữ tử này động dung như thế.

Giờ phút này trong lòng nàng thậm chí đã có ý niệm bỏ chạy.

Người có Tam Sắc Huyền Băng Hỏa chẳng phải bản thân đều là lão thọ tinh, ngại mạng dài a!

Tam Sắc Huyền Băng Hỏa này, hơn ba vạn năm trước đã làm cho cả Thiên Vân mười hai châu Đàm Chi biến sắc.

Mọi người đều biết Thiên Vân mười hai châu cùng thuộc sở hữu của bảy thế lực lớn, đều là từ thời kỳ hồng hoang trăm vạn năm trước, được truyền thừa xuống, thực lực vô cùng thâm hậu.

Nhưng vị Huyền Băng Thượng Nhân kia lại lấy thực lực bản thân, diệt sát tứ đại tông chủ của bảy thế lực lớn, cũng từ trong vây diệt của hơn mười lão quái Nguyên Anh chạy thoát thành công.

Thực lực của hắn như thế nào thì cũng có thể nghĩ được.

Đương nhiên bản thân Huyền Băng Thượng Nhân cũng là một vị đại tu sĩ, nhưng chiến tích đó cũng khó tin.

Từ xưa tương truyền bổn mạng pháp bảo của vị tu sĩ truyền kỳ này cũng không có gì đặc thù, một thân thần thông, hơn phân nữa phát ra Tam Sắc Huyền Băng Hỏa.

Bốn vị tông chủ vẫn lạc, Huyền Băng Thượng Nhân có thể nói là đâm đầu vào tổ ong vò vẽ, bị bảy thế lực lớn liên thủ đuổi giết, nhưng uy lực Tam Sắc Huyền Băng Hỏa quá mạnh mẽ, hắn cư nhiên xông phá tầng tầng thiên la địa võng.

Mấy vị trưởng lão Nguyên Anh Kỳ của bảy thế lực vẫn lạc, cuối cùng chọc giận tới một lão quái Ly Hợp Kỳ.

Không cần kỳ quái, bảy đại tông môn đã có mặt từ xưa, mặc dù không phải mỗi phái đều có tồn tại đáng sợ là tu sĩ Ly Hợp Kỳ, nhưng trong một hai thế lực mạnh nhất khẳng định sẽ có tồn tại bậc này.

Chỉ bất quá đã tu luyện tới Ly Hợp Kỳ, chỉ duy nhất nghĩ việc làm thế nào vượt qua thiên kiếp, phi thăng thượng giới. Cho nên trừ phi môn phái tới họa diệt môn thì bọn họ không dễ dàng rat ay.

Bất quá Huyền Băng Thượng Nhân giết người thái quá, làm cho bảy đại tông môn mất hết mặt mũi!

Dưới loại tình huống này, một lão quái Ly Hợp Kỳ rốt cục ngồi không yên.

Tự mình ra tay.

Một phen đại chiến, kết quả không cần nói, Huyền Băng Thượng Nhân tuy rằng tài cao, nhưng cũng chưa đạt tới trình độ đánh vượt cấp, cuối cùng tự nhiên là bị hồn phi phách tán.

Bất quá nghe nói lão quái vật Ly Hợp Kỳ kia cũng bị thương.

Đương nhiên chỉ là lời đồn đãi, bất quá cụ thể chân tướng thế nào thì cũng đủ để người tu tiên bàn tán.

Nhưng có thể khẳng định một chút…

Chính là lão quái Ly Hợp Kỳ này đối với Tam Sắc Huyền Băng Hỏa cảm thấy rất hứng thú, nghĩ muốn lục soát hồn phách địch nhân một phen, nhưng lại không được như ý, Huyền Băng Thượng Nhân tự bạo Nguyên Anh.

Chỉ bằng điểm này đã đủ để chứng minh thực lực của hắn, phải biết rằng bình thường tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ tại trước mặt tiểu bối hết sức uy phong, nhưng đối mặt với lão quái Ly Hợp Kỳ chỉ có thể thúc thủ đợi chết.

Đối phương nghĩ muốn tra hỏi tông môn hắn thì cũng không khó.

Nhưng Huyền Băng Thượng Nhân thì không phải như thế, khi còn sống hắn chưa thu đồ đệ, một đời kỳ nhân vẫn lạc, khiến cho Tam Sắc Huyền Băng Hỏa thất truyền.

Đảo mắt đã ngàn năm trôi qua, hôm nay nhắc đến đại danh Huyền Băng Thượng Nhân, các tu sĩ không biết nhiều lắm, bất quá tu sĩ cấp cao thì phần lớn vẫn nhớ rõ.

Nhất là nữ tữ này, nàng là cao tầng cùng thời trong Ly Dược Cung, tông chủ vẫn lạc vạn năm trước chính là tổ tiên của nàng, đương nhiên nàng nhớ kỹ.

Lúc này nhìn thấy Điền Tiểu Kiếm xuất ra ma viêm trong truyền thuyết, nàng như thế nào không thể không kinh hoàng thất thố, mặt đã không còn chút máu.

“Không, không có khả năng, hỏa diễm này đã sớm thất truyền, ngươi nhất định là giả mạo, đúng không?” Hồng y nữ tử mở miệng nói, nhưng thanh âm lại phát run, hiển nhiên lời này chủ yếu là để an ủi chính mình.

Loading...

Xem tiếp: Chương 973 - 980:cổ Thú

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Hắn Đến Từ Nữ Tôn

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 50



Bà Xã Của Hắn Thật Tham Ăn

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 15


Phù Sinh Nhất Mộng

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 13