Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 868 - 869: Lẻn Vào

Chương trước: Chương 866 - 867: Ngọc Nữ Thất Tâm Quyết



--------------------------

Ở phía tây Giác Mãng sơn chừng hơn hai mươi dặm có một tòa thành thị đông đúc chừng có sáu bảy mươi vạn hộ dân.

Trong thành tửu quán mọc lên như nấm, trong đó ở thành tây có một khách điếm là Túy tiên lâu rất nổi tiếng.

Bên trong có rượu lâu năm tự cất, còn đồ ăn cũng là mỹ vị khó gặp, thậm chí có lời đồn rượu ngon nơi đây cũng khiến các vị thần tiên động lòng phàm từng ghé qua làm khách.

Lại nói giá cả nơi đây so với các tửu lâu khác cao hơn một ít nhưng khách nhân vẫn liên tục ra vào.

Lý Tứ làm tiểu nhị ở nơi này đã được bảy tám năm, từ một tiểu hài miệng còn hôi sữa thành đã thiếu niên cường tráng, mặc dù vẫn là một tiểu nhị bình thường nhưng tướng mạo bất phàm. Mấy năm nay tích góp được mấy chục lượng bạc, mắt thấy qua mấy ngày nữa là tới lễ mừng năm mới, hắn đang tự nghĩ sau khi về nhà sẽ tìm bà mối đến đông thôn cầu thân.

Có câu nam lớn lấy vợ nữ lớn gả chồng, hắn đang tuổi trẻ huyết khí phương cương cũng đã muốn có một nương tử. Tuổi thiếu niên tò mò ái mộ, mấy ngày này nhìn thấy các nữ khách trẻ tuổi xinh đẹp cũng không khỏi trộm nhìn mấy lần. Hôm nay sắc trời còn sớm khách trên lầu đến còn chưa lắm, đột nhiên có bóng ba người một nam hai nữ hiện ra trong tầm mắt của Lý Tứ. Nhìn qua cũng không quá hai mươi, nam tử đi trước dung mạo tầm thường lẫn vào trong đám đông sẽ không ai để ý, Lý Tứ tự nhận bản thân hắn còn anh tuấn hơn người này.

Hai nữ tử đi phía sau, một người vóc người thon thả dong dỏng cao còn một người nhìn qua đáng yêu vô cùng đều là mỹ nữ, nhất là trên người các nàng thoát ra một loại khí chất nói không nên lời.

Lý Tứ tuy là một tiểu nhị nho nhỏ nhưng tại Túy Tiên lâu này cũng rất có kiến quang, hắn gặp qua nhiều thiên kim trong thành, chỉ nói tới khí chất so với hai nữ tử trước mắt này vốn kém xa. Hơn nữa làm cho Lý Tứ kinh ngạc chính là hai vị mỹ nữ như thiên tiên này đối với nam tử bình thường kia lại vô cùng tôn kính, không dám đi ngang hàng với hắn mà tụt sau hai bước, thấp mày cúi mặt ngoan ngoãn đi sau.

Lý Tứ trợn mắt, chẳng lẽ hai nàng là tiểu thiếp của thiếu niên này? Không đúng, xem bộ dáng hình như là thị nữ.

Trong lòng Lý Tứ chợt nổi lên sự hâm mộ vô cùng đồng thời còn có một cảm giác đố kỵ, nhưng hắn cũng hiểu được thiếu niên này thân phận sợ rằng không phải nhỏ, tuyệt đối không phải hạng người mà hắn có thể trêu vào. Lý tứ tươi cười mời bọn họ tới một gian trang nhã trên lầu.

Lâm Hiên chọn một cái bàn gần cửa sổ, thuận miệng gọi mười mấy món ăn cùng với một bình rượu ngon, rồi phất tay cho Lý Tứ đi xuống.

"Ngồi đi, đứng đó làm gì?" Lâm Hiên liếc nhìn hai nàng.

"Tiểu tỳ không dám, chúng ta đứng ở đây hầu hạ thiếu gia”.

"Các ngươi chỉ cần trung tâm với ta, mấy cái hư lễ đó không cần, ta bảo cứ ngồi xuống là được" Lâm Hiên thản nhiên nói.

Lâm Hiên đã nói vậy hai nàng hiển nhiên không dám trái lời liền lần lượt ngồi xuống.

Thức ăn rượu ngon nơi này mùi vị quả thật không tệ, Lâm Hiên sau khi ăn vài miếng thì trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

So với chủ nhân hai nữ tử đâu có nhã hứng như vậy, nhìn Lâm Hiên khoái trá ăn uống, hết Lưu Tâm đến Lục Doanh Nhi đều muốn nói nhưng lại thôi.

"Sao vậy, các người mau ăn đi?"

"Thiếu gia. Nội ứng đã truyền tin tức nói Ly Dược cung đã phái tới một trưởng lão Nguyên Anh kỳ lãnh chức Phân đà chủ phân đà U châu này, hiện tại đã tới chân Giác Mãng sơn, người tính sao?" Lưu Tâm tay nâng chén rượu nhưng căn bản là không muốn nhấp môi. Địch nhân mạnh yếu không rõ, đối mặt với tình thế phức tạp này thiếu gia vẫn ưng dung như vậy.

Lâm Hiên khóe miệng lộ ra nụ cười: "Yên tâm, ta tất có dụng ý".

"Nhưng…" Lưu Tâm còn muốn nói lại bị Lục Doanh Nhi cản lại: "Sư muội đừng nói nữa, thiếu gia đã nắm chắc như vậy chúng ta cứ nghe theo là được".

Nói xong nàng đứng dậy, chuyển động thân thể yêu kiều cười rót đầy rượu cho Lâm Hiên: "Thiếu gia, ta kính người". Nói xong ngửa cổ uống cạn chén rượu.

Ánh mắt Lâm Hiên lộ ra vẻ tán thưởng, quay đầu nói với Lưu Tâm: "Tiểu nha đầu còn phải học theo sư tỷ, người làm đại sự trước tiên phải biết trấn định".

"Dạ!" trên mặt Lưu Tâm thoáng vẻ xấu hổ, cũng đứng dậy phụng bồi Lâm Hiên dùng bữa.

Đồ nhắm ngon miệng lại có mỹ nhân bồi rượu, từ khi bước vào tu tiên giới tới nay Lâm Hiên chưa có sự hưởng thụ đến như vậy, mỗi ngày trong tinh phong huyết vũ hiện tại cũng phải tiêu dao một phen.

Sau khi dùng cơm hắn dẫn theo hai nàng đi du ngoạn khắp thành, đêm đó nghỉ ở một nhà khách trong Túy tiên lâu.

Mấy ngày sau, Lâm Hiên vẫn ở trong thành phóng túng.

Tới ngày thứ bảy Lục Doanh Nhi còn trầm được nông nóng còn Lưu Tâm nhịn không nỏi mở miệng hỏi thiếu gia. Lâm Hiên cũng không giải thích.

Thật ra hắn làm như vậy đương nhiên có hai lý do.

Thứ nhất là tới đây tìm hiểu thêm tin tức, nếu chỉ có đơn thân thì Lâm Hiên cũng chẳng cố kỵ gì Ly Dược Cung, có hai ba đại tu sĩ thì sao? Đánh không lại vẫn có thể bỏ chạy. Cho dù huyết tẩy cả Thiên Duyên Hàng đối phương cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

Nhưng hiện tại Lâm Hiên đương nhiên không muốn Bái Hiên Các bị liên lụy, nên không thể lộng xảo thành chuyên, cùng Ly Dược cung công khai đối đầu.

Phương pháp hiệu quả nhất lúc này là bắt một đệ tử đối phương Sưu Hồn thuật. Trực tiếp tới tổng đàn khẳng định là không được, như vậy rất dễ đả thảo kinh xà.

Còn lời đồn các tiên sư có ghe qua Túy Tiên lâu, kẻ khác thì nửa tin nửa ngờ nhưng Lâm Hiên khẳng định đây là sự thật. Tu tiên giả mặc dù có thể ích cốc nhưng những kẻ ham ăn tục uống vẫn còn rất nhiều.

Huống chi nơi này là chỗ phàm nhân tập trung duy nhất ở chung quanh Giác Mãng sơn, tu sĩ Thiên Duyên Hàng khẳng định cũng sẽ đến mua một số thứ tạp vật cho môn phái, chỉ cần hắn ở đây ôm cây đợi thỏ nhất định sẽ có được manh mối.

Mà Lâm Hiên ăn chơi phóng túng như vậy còn có một lý do khác.

Sau khi hắn kết anh, từ sơ kỳ tiến giai trung kỳ đều dựa vào dược lực của Thực tâm ma đào trong gần hai mươi năm. Tiến giai quá nhanh tuy tốt nhưng không phải là không có họa ngầm, tâm cảnh của Lâm Hiên có chút theo không kịp.

Hiện tại những chỗ hại chưa lộ ra, nhưng nếu không tôi luyện sớm muộn cũng sẽ biến thành đại họa. Nói cách khác, lần này Lâm Hiên muốn ma luyện tâm cảnh.

Nhưng ma luyện này đương nhiên không dễ như lúc mới bước vào tiên đạo, đi Luyện Tâm lộ chịu khổ đối với thần thức cường đại của hắn đã không còn bao nhiêu tác dụng.

Lâm Hiên trải qua suy tư rốt cuộc mới xác định một con đường là phóng túng hưởng lạc.

Nghe có chút thái quá nhưng những hưởng thụ ở thế gian vốn rất dễ dàng làm tiêu tan ý chí con người, Lúc này Lâm Hiên thân tại hồng trần rộng lòng tiếp nhận các loại hấp dẫn, sau đó lại bế quan khổ tu đem hai thứ mãnh liệt tương phản triệt tiêu, nếu như ý chí không kiên định tuyệt đối không thể nhận. Cũng giống như một người đã quen ăn sơn hào hải vị, đột nhiên có một ngày lại cho dưa muối khẳng định là chịu không được.

Lâm Hiên tiếp nhận loại thống khổ này, chỉ cần chống đỡ qua tâm cảnh nhất định tiến được một bước lớn. Đây cũng là chỗ gian nan của tiên đạo.

Đương nhiên thời gian bảy ngày quá ngắn chưa có thể nói lên điều gì, lúc này Lâm Hiên đã phát hiện mục tiêu muốn tiếp cận. Mấy ngày nay hắn vẫn đem thần thức thả ra. Lấy tu vi đáng sợ của Lâm Hiên nhất cử nhất động của người trong thành đều nắm giữ.

Lâm Hiên cảm ứng được vài tu tiên giả tiến vào trong thành, cầm đầu là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, hai người còn lại chỉ là đệ tử Linh Động kỳ cấp thấp

"Phương sư thúc, đây là Trác Dương thành, mặc dù là chỗ của phàm nhân nhưng mỹ vị hảo tửu trong Túy Tiên lâu thật sự không tệ. Khi thưởng thức tuyệt đối người sẽ hài lòng".

Ba tu tiên giả thời khắc này đã đổi trang phục phàm nhân, ở giữa là một gã hán tử đen gầy chừng tam tuần, hai người hai bên tuy cao lớn uy mãnh hơn nhiều nhưng lại lộ ra dáng vẻ nịnh bợ, vừa rồi là người bên trái mở miệng.

"Hừ, chúng ta thân là tu tiên giả phải cố gắng khổ tu, há có thể ăn chơi hưởng lạc như thế".

Hán tử gầy đen nọ không hài lòng, nhưng đừng nghe lời nói chính khí lẫm liệt mà lầm, lúc này tròng mắt hắn lại không ngừng loạn chuyển, không chỉ ngắm các hiệu ăn mà còn nhìn dáo dác về phía các nữ tử chung quanh.

"Đúng… Phương sư thúc đạo hạnh cao thâm, chỉ là mấy khi người mới tới Giác Mãng sơn, chúng vãn bối sao có thể thiếu lễ của chủ nhân".

Tu sĩ bên phải cũng lấy lòng, tu sĩ họ Phương này thân phận không nhỏ, đối với trưởng lão mới tới từ Ly Dược Cung cũng có quan hệ huyết thống, rất được sủng ái đến ngay cả các vị sư tổ Ngưng Đan kỳ cũng phi thường khách khí. Đệ tử cấp thấp hiển nhiên là phải tìm mọi cách nịnh bợ.

Nói đến cũng khéo tu sĩ họ Phương tu vi mặc dù cũng cao nhưng lại là người tham thực háo sắc, mà hai đệ tử Linh Động kỳ này trước khi bước vào tiên đạo cũng đều là con nhà phú gia ăn chơi trác táng, vì vậy cùng đều có chung sở thích.

Ngưu tầm ngưu mã tầm mã! Quả nhiên ba người đi tới Túy tiên lâu uống rượu mua vui, mãi đến khi thái dương xuống triền núi trên mặt mới lộ ra vẻ thỏa mãn, cùng nhau lắc lư ra về.

Khóe miệng Lâm Hiên hơi nhếch lên, thân là tu tiên giả lại trầm mê trong hồng trần thế tục, tiên đạo của bọn họ cũng chỉ có thế đến đây mà thôi.

Lâm Hiên cùng hai nữ tử bất động thanh sắc lặng lẽ đi theo sau bọn này.

Ba người kia tu vi quá yếu hiển nhiên không phát hiện điều gì bất ổn.

Mắt thấy đã rời xa Trác Dương thành cách Giác Mãng sơn chừng vài dặm cũng không có bóng người khác.

"Được rồi, Doanh Nhi!".

"Vâng" Nữ tử thi lễ hóa thành một đạo hồng quang bay vút về phía trước. Gần nửa tuần trà sau một đạo hào quang bay lại, ba tên gia hỏa xui xẻo kia đã xuất hiện trước mặt Lâm Hiên, hai mắt nhắm nghiền bất tỉnh nhân sự.

Lâm Hiên không khách khí, vươn tay phải áp vào trán hán tử đen gầy, một tầng quang mang hiện lên Lâm Hiên bắt đầu thi triển sưu hồn thuật.

Chỉ chốc lát sau hắn thu tay nhân tiện búng ra vài đạo hỏa cầu đem ba gã tu sĩ nọ biến thành tro bụi, dường như chưa bao giờ xuất hiện ở thế gian đồng thời phất tay đem túi trữ vật của hán tử cao gầy thu về.

Mà Lâm Hiên đưa tay vuốt trán, trên mặt hiện ra vẻ trầm ngâm. Người này lại là đệ tử hậu bối của trưởng lão Ly Dược cung, từ trong ký ức của hắn hiển nhiên biết được không ít tin tức hữu dụng.

Loáng thoáng nghe qua là lão quái họ Phương tựa hồ tại tổng đàn Ly Dược cung không có quan hệ tốt khiến Đại trưởng lão nhìn không thuận mắt, đẩy tới nơi hoang dã này.

Nói cách khác Ly Dược cung đối với U châu không mấy coi trọng, sở dĩ thiết lập phân đà ở chỗ này bất quá là vì an trí lão gia hỏa họ Phương này.

Nếu như vậy Thiên Duyên Hàng cũng không khó đối phó, chỉ cần không làm quá ồn ào Ly Dược cung sẽ không hỏi tới.

Thì ra lão lão quái họ Phương nọ lại ưng thuận hứa hẹn với đám phản nghịch muốn hợp nhất Bái Hiên các là muốn khuếch trương thế lực.

"Doanh Nhi, Tâm Nhi".

"Có chúng nô tỳ". Thấy Lâm Hiên phân phó hai nữ tử nhanh chóng đi tới.

"Hai ngươi về thành, chờ tin tức của ta".

"Thiếu gia muốn một mình xông vào tổng đà Thiên Duyên Hàng sao, không được! Làm vậy rất nguy hiểm" Lưu Tâm nghe xong cực kỳ hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi mở miệng phản đối.

"Đúng vậy thiếu gia, ta cùng sư muội tu vi mặc dù thấp. Nhưng cũng có thể trợ giúp người một tay" Lục Doanh Nhi bình ổn hơn nhưng cũng không tán thành chủ ý của Lâm Hiên.

"An tâm ta tự hiểu, chỉ là một Thiên Duyên Hàng nho nhỏ mà đòi làm khó bổn thiếu gia sao?" Lâm Hiên thản nhiên mở miệng nói.

"Nhưng…"

Lưu Tâm còn muốn nói sắc mặt Lâm Hiên đã trầm xuống: "Thế nào, hai ngươi muốn làm trái lại mệnh lệnh của ta sao?"

"Chúng nô tỳ không dám".

Thấy Lâm Hiên tức giận Lục Doanh Nhi kéo tay sư muội: "Thiếu gia, vậy người phải cẩn thận một chút, chúng ta ở tại khách điếm Túy Tiên lâu chờ người".

Nói xong dịu dàng thi lễ, cả người quang hoa nổi lên dẫn theo Lưu Tâm bay về phía sau.

Lâm Hiên gật đầu nữ tử này hiện tại tu vi tuy còn kém, nhưng quyết đoán không kém tông chủ một phái, chỉ cần bồi tài nhất định sau này sẽ là trợ thủ đắc lực của hắn.

Thật ra nha đầu Lưu Tâm nọ tuy trung thành nhưng vẫn còn thiếu chút từng trải phong sương kém xa Lục Doanh Nhi.

Lúc này Lâm Hiên thu liễm khí tức hóa thành một đạo kinh hồng mờ ảo bay về sâu trong Giác Mãng sơn. Với thần thông của hắn hiện tại tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng khó mà phát hiện ra. Chừng nửa canh giờ sau Lâm Hiên đã bay tới một sơn cốc nhỏ, bên ngoài không có gì khác thường bất quá đó là do có bố trí huyễn thuật cấm chế.

Lâm Hiên nhíu mày đột nhiên lấy ra một viên Ẩn linh đan nuốt vô, sau đó thi triển Thiên Ma Hóa dung thuật biến thành bộ dáng hán tử đen gầy nọ.

Hiện tại với thần thông của hắn cũng không phải không thể ngang ngạnh xông vào. Nhưng lợi dụng tin tức thu được do Sưu hồn thuật Lâm Hiên đã có quyết định khác. Sau khi Lâm Hiên dịch dung mặc dù trang phục có khác nhưng có lệnh bài tín vật của tu sĩ họ Phương nọ nên không phí nhiêu công phu hắn tiềm nhập vào sâu trong tổng đàn Thiên Duyên Hàng.

Ven đường cũng gặp mấy tu sĩ nhưng phần lớn lộ ra vẻ cung kính, xem ra tên gia hỏa kia đúng là cáo mượn oai hùm, thân phận ở đây cũng không nhỏ.

Lâm Hiên căn cứ theo ký ức của tên xui xẻo này nhằm hướng tây đi tới một hạp cốc khá rộng lớn. Nơi này có vẻ hẻo lánh nhưng linh khí nồng đậm vô cùng, lão quái họ Phương nọ ở tại chỗ này. Bắt giặc phải bắt tướng, thực ra Ly Dương cung đâu có ý đồ nhúng tay vào U châu, chỉ cần kín kẽ giải quyết lão họ Phương này là ngoại loạn sẽ được giải trừ.

Chừng một tuần hương sau, Lâm Hiên đã đi tới một vách núi bóng loáng. Song đây vẫn là huyễn thuật, Lâm Hiên phất tay bào một cái, một đạo hào quang bay vút ra mà tan vào trong vách núi, lập tức vách núi lăn tăn như gợn sóng, Lâm Hiên liền lắc người tiến vào trong đó.

Cảnh vật bên trong lại khác biệt. Hữu sơn hữu thủy thanh nhã thanh u, lão quái này mặc dù bị đày tới U châu nhưng đúng là biết hưởng thụ.

Khóe miệng Lâm Hiên hơi nhếch lên đang muốn đem thần thức phát ra thì đột nhiên một thanh âm lành lạnh truyền vào tai: "Người nào, lại ngang nhiên dám xông vào chỗ của lão phu".

Bị phát hiện tung tích?

Lâm Hiên ngẩn ngơ bất quá rất nhanh đã trấn định lại.

Nơi này dù sao cũng là địa bàn của đối phương, có lẽ có một số cấm chế không rõ. Mà với một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ thì Lâm Hiên cũng chẳng cần đánh lén. Hắn đưa tay xoa lên mặt đem Thiên ma hóa dung thuật thu hồi nhưng khí tức vẫn chưa phát ra, nhìn qua vẫn là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Sau đó hắn ngẩng lên thì một đạo quang hoa chói mắt xuất hiện, nhẹ nhàng chợt lóe tới trước mặt, hào quang thu liễm hiện ra một lão giả khoảng thất tuần tóc bạc râu trắng, có cái mũi rất lớn, khi thấy rõ dung mạo của Lâm Hiên trên mặt lão lộ ra vài phần kinh ngạc: "Sao lại là ngươi!?".

----------oOo----------

Loading...

Xem tiếp: Chương 870 - 871: Tin Tức Điền Tiểu Kiếm

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tuyết Sơn Phi Hồ

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 14


Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 105



Yêu Giả Cưới Thật

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 50