Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 796 - 798: Liên Thủ Diệt Ma

Chương trước: Chương 794+ 795: Cổ Thú



Đầu tiên là xuất hiện một điểm nhỏ rồi giống như mạng nhện nhanh chóng lan rộng, sau đó liền vỡ nát ra. Trong huyết quang thân hình cực lớn của quái vật bị chém thành hai nửa nhưng rất nhanh chỉ thấy tại đó chỉ có hai đoạn xúc tua.

Trong mắt Lâm Hiên thoáng hiện một tia kinh nghi, không ngờ cổ thú lại có loại thần thông ma đạo thế thân độ kiếp đại pháp này.

Thế thân độ kiếp chính là đem một bộ phận thân thể luyện chế thành khôi lỗi, tại thời khắc mấu chốt vì bản thể mà gánh đỡ kiếp nạn.

Tuy kinh ngạc nhưng Lâm Hiên cũng không có ý định tha cho cổ thú này bỏ chạy, chỉ thấy hắn phất tay áo một cái, lại có một bảo vật bay ra chính là Phược Tiên Cầu.

Bảo vật này vừa hiện trên không trung lập tức không ngừng xoay tròn bắn ra hàng ngàn sợi tơ màu bạc ngăn cản bạch tuộc đang ở cách đó mấy trượng định chạy trốn.

Băng giao cùng Hỏa Long nhào tới ra sức cắn xé, cổ thú bắt đầu rống lên khủng khiếp.

Sau đó nó đã hoàn toàn bị vây trụ không thể trốn chạy, linh áp khổng lồ của Thanh hỏa Kiếm đè xuống chém thêm một nhát nữa.

Bạch tuộc rống lên một tiếng thảm thiết thê lương. Trong hàn đàm, nước bị huyết tanh nhuộm thành màu đỏ như máu, Cổ thú khó chơi này rốt cuộc cũng mất mạng!

Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm đem bảo vật thu hồi, Thanh Hỏa kiếm cũng trở lại hình dáng ban đầu bay vào tay áo của hắn.

Cự kiếm thuật tiêu hao pháp lực vô cùng, nếu tu vi Lâm Hiên không tinh thuần thì chưa chắc đã trụ đến được bây giờ.

Nhìn qua thi thể của quái vật, năm ngón tay Lâm Hiên co lại trong hư không, tức thời một cự thủ màu xanh hiện ra, sau khi tìm kiếm một hồi đã thấy một viên cầu to lớn là nội đan cổ thú.

Nội đan này có màu đen, tản ra ánh sáng u ám hơn nữa mơ hồ có mùi tanh tưởi.

Lâm Hiên lại có chút vui mừng, lấy ánh mắt của hắn đã nhìn ra trong nội đan bao hàm kỳ độc, sau này đem luyện hóa thì uy lực của Bích Huyễn U hỏa thể tăng lên không ít.

Lâm Hiên vỗ vào túi trữ vật lấy ra một cái bình nhỏ, mở nắp bình tuôn ra một quang mang màu xanh đem nội đan thu vào trong.

Sau đó thân hình Lâm Hiên thoáng một cái một lần nữa tới gần bên cạnh tảng đá. Một lần nữa cẩn thận đánh giá hắn phát hiện có chỗ dị thường. Tinh huyết của bạch tuộc dính lên trên đều bị tảng đá hấp thụ, trên mặt đá còn bắn ra một vầng sáng màu đỏ, linh lực chấn động.

Lâm Hiên mừng rỡ, chẳng lẽ phải có tinh huyết mới có thể khởi động trận pháp này?

Đáng tiếc Lâm Hiên cũng không cao hứng được lâu, rất nhanh tầng huyết quang kia liền rất nhanh biến mất.

Trong lòng Lâm Hiên trầm xuống, chẳng lẽ trận pháp đã bị hỏng? Tảng đá tuy bị bạch tuộc đánh trúng nhưng cũng không hao tổn gì. Vậy là do nguyên nhân khác.

Có lẽ là do tinh huyết nhưng do lượng không đủ hay là của cổ thú thì không đúng yêu cầu?

Nghĩ đến đây Lâm Hiên há miệng phun ra một đạo kiếm khí màu xanh quấn quanh cổ tay một vòng cắt một vết, tinh huyết chảy ra thấm vào tảng đá.

Tảng đá nhanh chóng hấp thu rồi bắn ra một tầng huyết quang so với lúc này còn rộng hơn nhiều.

Trên mặt Lâm Hiên hiện một tia vui mừng, từ trong lòng lấy ra một tấm cao dán lên vết thương khiến tinh huyết ngừng chảy.

Nhưng rất nhanh vẻ mặt của Lâm Hiên trở nên âm trầm, Lúc này pháp lực toàn thân hắn tan biến, vòng bảo hộ cũng mất tác dụng, cả người bị bao trong nước hàn đàm lạnh như băng.

Tiếp theo là một quầng sáng màu tím từ trong tảng đá phát ra cuốn lấy Lâm Hiên, do pháp lực bị phong tỏa, trong đầu Lâm Hiên xuất hiện một cảm giác mê muội rất khó chịu. Có điều cùng với khi truyền tống cự ly xa có chút giống nhau! Trong tử quang thân ảnh Lâm Hiên liền biến mất tại chỗ.

Trước mắt hắn là một mảnh mơ hồ, cũng may không quá lâu dần trở nên sáng hơn, bên tai truyền đến tiếng gió vù vù, Lâm Hiên phát hiện hắn đang rơi xuống với tốc độ kinh người. Té xuống như vậy khẳng định là tan xương nát thịt.

Với tâm cơ của Lâm Hiên mà trong mắt cũng xuất hiện tia kinh hoảng, nhưng rất nhanh hắn cảm giác được linh lực trong cơ thể cùng pháp lực đã khôi phục trở lại.

Hắn vội vàng thi triển thuật độn quang, cả người thanh mang nổi lên trôi nổi giữa không trung.

Nguy hiểm giải trừ lúc này thần sắc Lâm Hiên mới giãn ra, đem thần thức thả ra bắt đầu đánh giá bốn phía.

Mới quan sát một chút vẻ mặt hắn liền trở nên cổ quái. Nơi đây là một không gian kỳ lạ, trong nơi này thần thức bị hấp thu mạnh mẽ, sau khi rời khỏi thân thể bảy tám trượng lập tức liền mất đi, ở nơi này nên dùng hai mắt quan sát là tốt nhất.

Mà xung quanh cũng tràn ngập một tầng vụ khí bên trong còn ẩn chứa yêu lực cực kỳ nồng đậm. Tình huống này Lâm Hiên đã từng mơ hồ xem trong điển tịch, chỉ có thể gặp phải ở nơi có cực phẩm linh mạch.

Có chút khác lạ, chẳng lẽ nơi này là…cực phẩm yêu mạch!

Điều kiện hình thành yêu mạch so với linh mạch khó hơn rất nhiều, cho dù là Yêu Linh đảo thì thượng phẩm yêu mạch là đã hàng đầu rồi, chưa từng nghe nói có cực phẩm.

Song Lâm Hiên lại không lộ vẻ vui mừng, hắn vốn không phải là tu yêu giả, yêu mạch cho dù tốt đến mấy thì với hắn cũng chẳng có tác dụng. Hiện tại tìm Phượng Vũ Cửu Thiên quyết mới là chuyện quan trọng nhất.

Nhưng địa phương đặc biệt này có thể là có liên quan tới Huyền Phượng tiên tử, pháp quyết nói không chừng ở chỗ này.

Nghĩ đến đây Lâm Hiên cũng không chần chừ bắt đầu cẩn thận tìm kiếm, đáng tiếc thần thức bị giam cầm nên tốc độ khá ì ạch.

Lâm Hiên cũng không vội, công việc có gian nan thì thành quả mới lớn chính là một đạo lý.

Lại nói nơi đây ngoại trừ yêu khí vô cùng nồng nặc cùng thần thức bị hạn chế ra, nơi này so với ngoại giới cũng không khác là mấy.

Có sơn có thủy Lâm Hiên thậm chí còn phát hiện một ít tinh thiết.

"Ồ!"

Thần sắc Lâm Hiên đột nhiên vừa động từ từ hạ xuống. Nhìn xuống phía dưới hắn trở nên trầm ngâm.

"Đây là.." Bạch quang chợt lóe một thiếu nữ mỹ lệ xuất hiện giữa không trung, đôi mi thanh tú của Nguyệt Nhi cũng nhíu lại có vẻ nghi hoặc.

Dưới chân bọn họ là thi thể một con Biên bức nhưng không giống bình thường. Con dơi này không chỉ có khá lớn mà còn có hai cái đầu.

Lâm Hiên không biết đây là loại quái vật gì nhưng rõ ràng là mới chết chưa lâu ngay cả máu còn chưa đông lại.

Điều làm cho Lâm Hiên cau mày chính là vết thương trên cổ nó, dài hẹp thế này hiển nhiên không phải là lợi trảo hay nanh nha làm ra mà là một loại phi kiếm.

Nơi này ngoại trừ hắn còn có tu tiên giả khác?

Là của Huyền Phượng Môn hay là một ai khác?

Không hiểu sao Lâm Hiên mơ hồ cảm thấy có chút bất an, không gian này không đơn giản sẽ có nguy hiểm không lường trước được.

Đương nhiên lấy tu vi của hắn hiện nay, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cũng không sợ, chỉ cần cẩn thận là được.

Lâm Hiên hướng phía trước bay đi, đương nhiên lúc này hắn tận lực thu liễm khí tức. Rất nhanh lại xuất hiện một thi thể quái vật, tên này bộ dáng có chút giống cá sấu nhưng toàn thân lại da màu lam quỷ dị. Thời gian ngã xuống cũng chưa lâu, Lâm Hiên đưa tay sờ thì thi thể hãy còn ấm.

Địa phương đáng ghét! Nếu không phải thần thức bị hạn chế thì đã biết manh mối chứ không ngu ngơ thế này. Trong lòng Lâm Hiên có chút buồn bực nhưng càng âm thâm đề cao cảnh giác.

Bởi vì có yêu vụ che lấp nên xa hơn mười trượng là không nhìn thấy rõ khiến người rất khói chịu.

Lại bay trong chốc lát, dọc đường đi thi thể càng ngày càng nhiều, rất nhanh một quái vật xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

"Cái này...."

Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ kinh ngạc, thần tình trở nên ngưng trọng. Nguyệt Nhi cũng nhìn thấy có chút quen mắt.

Đây là một quái vật có bộ dáng giống nhân tộc nhưng mà lại có làn da màu đỏ như máu lại phát ra ánh sáng cổ quái. Mà điều khiến người chú ý nhất chính là trên trán hắn mọc ra một cái sừng.

Yêu ma!

Lâm Hiên liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của tên gia hỏa này.

Trước kia hắn đã cùng một yêu ma Ngưng Đan kỳ giao thủ, hao hết chín trâu hai hổ rốt cuộc có sát diệt được nó nên ấn tượng khá sâu sắc.

Tuy yêu ma cùng yêu tộc dù cùng có một chữ yêu nhưng lại thuộc về hai loại chủng tộc hoàn toàn khác nhau. Ở thời kỳ viễn cổ, tiền bối nhân tộc cùng yêu tộc từng liên thủ đại chiến với yêu ma, cơ hồ đem toàn bộ yêu ma diệt tuyệt không nghĩ tới hiện tại vẫn còn tồn tại.

Vẻ mặt Lâm Hiên có chút chút ngưng trọng. Lại bay thêm khoảng thời gian một tuần trà thêm một thi thể hiện ra yêu ma trong tầm mắt.

Là một quái vật có hai đầu cao bảy tám trượng miệng lớn, cả người được bọc bởi một lớp lân giáp, từ ma khí còn chưa biến mất dĩ nhiên là Nguyên Anh sơ kỳ.

Đến lúc này cho dù là tài cao lớn mật, ánh mắt Lâm Hiên cũng hiện đầy vẻ âm phách.

"Thiếu gia." Nguyệt Nhi khẩn trương mở miệng muốn nói nhưng Lâm Hiên khoát tay chặn lại bước lên nghe ngóng cái gì.

Địa phương này thần thức bị cấm, lại còn sương mù dày đặc mắt cũng không thể nhìn y quá xa, chỉ có tai là không bị ảnh hưởng gì.

Ngay lúc này ở phía trước mơ hồ truyền đến một tiếng rống, còn có âm thanh uỳnh uỳnh truyền ra tựa như có người đang đấu pháp kịch liệt vậy.

Lâm Hiên có chút do dự nhưng liền lặng lẽ bay tới.

Do sợ bị phát hiện nên hắn bay rất chậm lại, nhưng trong khoảng cách bảy tám dặm chỉ một thoáng là tới.

Yêu vụ phía trước càng ngày càng nhạt đi lộ ra một khoảng trời quang đãng. Ma khí cùng yêu lực cuồn cuồn một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong mắt hắn.

Chính là vị đại công chúa Tuyết Hồ tộc kia.

Lâm Hiên nhìn thấy nữ tử này thì vô cùng ngạc nhiên, sao ả lại xuất hiện ở chỗ này?

Phải nói đây là một nữ tử tuyệt sắc, mà nữ tử hồ tộc sau khi tiến vào Hóa Hình kỳ dung mạo vô cùng bất phàm. Lúc này đối thủ đang cùng ả đấu pháp kịch liệt kia đó là một yêu ma có dáng dấp khá giống nhân tộc. Nếu so trong ma tộc thì thân thể hắn quá nhỏ nhưng mà tu vi không kém là Nguyên Anh kỳ.

Lâm Hiên từng thấy qua thần thông của Viện Kha khi đại chiến cùng phượng hoàng. Tuy chỉ dùng bí pháp để biến hóa nhưng uy lực cũng không nhỏ, nhất là bình trà kia Lâm Hiên không biết là bảo vật gì nhưng sợ rằng không phải bảo vật ở Nhân giới này.

Bí thuật này huyền diệu vô cùng Lâm Hiên cũng cam bái hạ phong, Tuyết Hồ công chúa nếu đem xuất ra hẳn là dễ dáng hạ sát yêu ma trước mắt này. Nhưng không hiểu vì sao ả không lấy ra sử dụng.

Nhưng với tu vi Hóa Hình trung kỳ, ả vẫn đang giành thế thượng phong, thắng lợi chỉ là vấn đề thời gian.

Lâm Hiên với Tuyết hồ đại công chúa là địch không phải bằng hữu, đương nhiên hắn không có ý niệm hỗ trợ mà đang nhàn hạ tọa sơn quan hổ đấu.

Lúc này Lâm Hiên thi triển liễm khí thuật ẩn thân trong chỗ tối. nhưng có câu người thông minh làm ngàn điều cũng phải có điều sơ sót.

"Tỷ tỷ"

Một âm thanh trong trẻo truyền ra, thì ra là Tiểu Tuyết hồ đang ở trong túi linh thú thò đầu ra, kết quả liền nhìn thấy thân nhân.

Lâm Hiên cực kỳ hoảng sợ nhưng ngăn cản đã không kịp, âm thanh của nha đầu tuy không lớn nhưng Viện Kha thân là yêu tộc thính lực so với nhân tộc còn tốt hơn nhiều.

Đúng là đi mòn thiết hài tìm không thấy, âm thanh này đối với Viện Kha mà nói thật như sét đánh bên tai.

Toàn tộc xuất động cùng Huyền Phượng môn đại chiến không phải là vì đi tìm tiểu nha đầu chết tiệt nghịch ngợm này sao?

Lâu như vậy cũng không biết đang ở nơi nào, Viện Kha còn đang lo lắng an nguy của muội muội. Hiện tai nghe thấy âm thanh của nó, có thể thấy ả cao hứng như thế nào.

Mặc dù là đang đối mặt với yêu ma mạnh mẽ Viện Kha cũng theo bản năng quay đầu lại. Lọt vào mắt ả là một thiếu niên có dung mạo bình thường nhưng vẻ mặt đang buồn bực, mà trong lòng hắn đang ôm Tiểu Tuyết hồ.

Đã lâu mới nhìn thấy tỷ tỷ Hương Nhi cũng có chút hưng phấn, đem móng vuốt giơ lên giữa không trung giống như đang ngoắc lại.

"Nha đầu chết tiệt này!" Viện Kha nhịn không được liền mắng một tiếng, toàn tộc đang náo động như vậy còn ả thì lại ở cái nơi chết tiệt này vui vẻ.

Về phần tu tiên giả nhân tộc kia Viện Kha cũng không để trong mắt, do thần thức bị cấm người này nhiều lắm cũng chỉ có tu vi Ngưng Đan kỳ mà thôi. Chỉ cần giải quyết xong yêu ma, từ trong tay hắn cứu muội muội ra cũng không có gì khó khăn.

Tưởng tượng thì rất hay nhưng trong khi giao đấu mà phân tâm là một điều đại kỵ, mắt thấy Viện Kha quay đầu lại yêu ma kia há có thể bỏ qua?

Chỉ thấy yêu ma há miệng ra phun ra một đạo hắc ma khí, vừa chuyển liền ngưng thành một pháp bảo hình đoản mâu vù một tiếng bắn tới thân thể mềm mại kia.

"Tỷ tỷ, mau tránh…" Tiếng kinh hô của tiểu hồ ly truyền vào cái tai, đáng tiếc đã muộn Viện Kha chỉ có thể miễn cưỡng lách người tránh khỏi nơi yếu hại.

Đoản mâu đâm qua xương quai xanh của nàng, tánh mạng tam thời không sao nhưng hiển nhiên thương thế không nhẹ.

Một kích đắc thủ, trong miệng yêu ma phát ra tiếng cười hắc hắc, quanh thân ma khí trở nên cuồn cuộn bắt đầu liều mạng tấn công.

Chỉ trong nháy mắt tình thế liền nghịch chuyển , Viện Kha liền rơi vào thế hạ phong, thân thể mềm mại của ả phát ra ánh sáng màu trắng sau đó bị ma khí cuồn cuồn bao vậy.

"Ca ca, nhanh cứu tỷ tỷ của ta." Hương Nhi mặc dù nghịch ngợm nhưng đương nhiên biết phân biệt nặng nhẹ, vội vàng quay đầu lại dùng ánh mắt vô cùng cầu khẩn nhìn Lâm Hiên.

Nguyên tắc hành sự của Lâm Hiên chính là không lợi không làm, sẽ không bởi vì ánh mắt đáng thương của Hương Nhi mà động thủ cứu người.

Hắn nhanh chóng bắt đầu suy tính ở trong đầu.

Không gian nơi này vô cùng thần bí liên tiếp xuất hiện ba tên thượng cổ yêu ma, nếu như có vị đại công chúa Tuyết Hồ tộc này cùng liên thủ thì sẽ an toàn hơn nhiều. Dù sao đối phương là yêu tộc cũng không thể cùng hắn tranh đoạt Phượng Vũ Cửu Thiên quyết. Ý niệm trong đầu Lâm Hiên xoay chuyển. Một thoáng chỉ thấy hắn phất tay áo một cái bắn ra vài đạo kiếm khí màu xanh bay hung hăng chém về phía yêu ma.

Đối phương mặc dù cũng phát hiện Lâm Hiên nhưng bởi vì thân thức bị hạn chế. Ban đầu cũng không để thanh niên này vào trong mắt. Khi thấy kiếm khí màu xanh bắn tới sắc mặt hắn mới đại biến, hai tay vòng lại ôm lấy ngực tế ra một tầng vòng bảo hộ màu ngăm đen cản lại.

Phốc phốc âm thanh có chút trầm muộn truyền vào trong tai, dù đem vòng bảo hộ của yêu ma chưa bị vỡ ra nhưng cũng kịp để cho Viện Kha hoàn thủ.

Pháp lực trong cơ thể nàng lưu chuyển, khí huyết nhất ngưng lại có chút bị cuốn hút đưa mắt nhìn Lâm Hiên.

Đối phương là Nguyên Anh kỳ. Hơn nữa Hương Nhi gọi hắn là gì? Ca ca?

Đương nhiên đã nếm quả đắng vừa nãy công chúa Tuyết Hồ tộc cũng không dám quá phân tâm. Tâm thần chủ yếu đều tập trung lên người yêu ma, vào đạo sáng hình trăng lưỡi liềm chậm rãi xoay tròn quanh người nàng. Bảo vật này mặt ngoài còn có hoa văn kỳ lạ như phù triện vậy Lâm Hiên cũng nhìn không ra.

Vừa mới bị yêu ma đánh lén, trong đôi mắt mỹ lệ của Ái Kha đầy hận ý, vươn ngón tay trắng ngọc ra nhẹ nhàng điểm về phía trước một cái đồng thời quát nhẹ:

"Đi!"

Sáu đạo sáng hình nguyệt nha như lưu tinh tuệ vũ hung hăng chém tới yêu ma.

Khóe miệng Lâm Hiên liền mỉm cười. Đương nhiên hắn không dại xuất toàn lực, tay trái vừa lật, một cây ngọc địch xanh biếc xuất hiện trong lòng bàn tay.

Thú hồn Bảo!

Lại nói hiện tại bảo vật này uy lực hơi yếu nhưng lúc này có thể sử dụng để ẩn tàng thực lực.

Hắn đem Thú hồn bảo tế ra sau đó truyền pháp lực vào, một con cự mãng to như thùng nước xuất hiện, lắc đầu vẫy đuôi trong miệng phun ra độc vụ sang phía đối phương.

Lấy một địch hai yêu ma lập tức luống cuống tay chân, trong mắt mơ hồ xuất hiện vẻ sợ hãi. Lâm Hiên nhìn thấy vậy thân hình chợt lóe đã ngăn ở phía sau, quyết không để cho cho tên gia hỏa này chạy thoát.

Chỉ thấy ngón tay của hắn không ngừng điểm ra các đạo kiếm khí bắn về đối phương.

Cùng với Viện Kha liên thủ nhưng yêu ma so với yêu tộc còn hung hãn hơn nhiều. Mắt thấy tình thế khó khăn yêu mà ngẩng đầu lên phát ra một tiếng rống to, thân hình hắn lập tức bạo tăng tới hơn mười trượng. mặc dù tu vi không có tăng nhưng lượng ma khí lại tăng lên rất nhiều.

Hắn đem cỗ ma khí này tụ lại hình thành một cái vòng bảo hộ thật lớn, mà ở mặt ngoài còn sinh ra vô số xúc tua dài ngắn khác nhau giống như một đám độc xà uốn éo khiến người nhìn mà da đầu nổi gai.

Chỉ thấy bất luận là Nguyệt nha quang Nhận của Viện Kha hay là Thú hồn bảo cùng kiếm khí của Lâm Hiên tuy chém đứt được các xúc tua, nhưng rất nhanh ma khí lại ngưng tụ trở lại.

Sau một lát Lâm Hiên lại đã trở nên nóng vội, có quỉ thần mới biết có thể xuất hiện thêm yêu ma khác hay không. Hắn nhíu mày đang muốn đem Thanh hỏa kiếm tế ra thì Viện Kha còn nhanh hơn. Vị đại công chúa Tuyết Hồ tộc vươn cánh tay ngọc ra, không ngừng múa may, động tác mỹ miều mà kỳ bí, phảng phất như vũ đạo thời kỳ man hoang vậy.

Chỉ thấy nữ tử này tế ra một viên quang cầu to cỡ mắt rồng do yêu lực tinh thuần tạo thành. Theo từng động tác của Viện Kha quang cầu đột nhiên bành trướng đến đường kính khoảng bảy tám thước lơ lửng giữa không trung giống như một vầng thái dương. Bí thuật này hiển nhiên uy lực không nhỏ, lúc này yêu khi trên trên người nàng yếu đi rất nhiều, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

"Đi!"

Viện Kha chỉ tay xuống một cái, một âm thanh sắc nhọn truyền ra, quang cầu biến thành vô số Nguyệt nha quang nhận dài ngắn nhưng số lượng lại hết sức kinh khủng khoảng mấy trăm cái, giống như nước vỡ đê rào rào bay về phía yêu ma.

Ở một bên sau ót Lâm Hiên có chút tê dại, chiêu này nếu hắn không có chuẩn bị muốn đón đỡ cũng không dễ.

Vù vù những âm thanh xé gió không ngừng truyền vào tai, đối mặt với công kích cuồng bạo này những xúc tua này căn bản không thể ngăn cản được sau khi bị hủy cũng không kịp sinh trở lại.

Ma khí bị tiêu tán một lần nữa lộ ra dung mạo hoảng sợ của yêu ma, cơ hội đã đến Cự mãng hung hăng ngoáp xuống mà Lâm Hiên cũng đã đem Phược Tiên Cầu tế ra hóa thành những sợi tơ màu bạc đem yêu ma trói lại.

----------oOo----------

Loading...

Xem tiếp: Chương 799 + 800: Hắc Động

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Xuyên Thư Ký

Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không

Số chương: 10




Học Viện Vampire

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 29