Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 757 + 758: Bách Hoa Sơn

Chương trước: Chương 755 + 756: Sát Diệt Nữ Yêu



Nhất thời biểu tình Lâm Hiên ngẩn ngơ nhưng cũng không mấy ngạc nhiên, dù sao hắn ẩn nấp cũng quá gần đối phương. Vừa rồi là do thị phải ngưng thần chiến đấu, hiện tại Hắc Mãng phu nhân có thể phát hiện ra hắn cũng không có gì kỳ lạ.

"Phu nhân không nên tức giận, là ta". Lâm Hiên vừa nói vừa thong thả bước ra.

"Ngươi..." Nhìn rõ khuôn mặt của Lâm Hiên, trên mặt Hắc Mãng phu nhân không nhịn được vẻ kinh ngạc. Tiểu tử này không phải là đã bị nữ yêu kia giam cầm rồi sao, một tu tiên giả Ngưng Đan kỳ nhỏ nhoi như hắn sao thể tự thoát khỏi cấm chế của yêu thú Hóa Hình kỳ.

Tuy kinh ngạc nhưng rất nhanh sắc mặt Hắc Mãng phu nhân bình tĩnh trở lại.

"Thì ra là Lâm đạo hữu, lần truy tìm bảo vật này có quá nhiều biến cố xem ra phải kết thúc tại đây. Bổn phu nhân muốn trở về động phủ, ngươi cũng tự thu xếp cho mình." Hắc Mãng phu nhân thở dài thanh âm đầy phiền muộn.

"Phu nhân từ bỏ ý định rồi sao?"

"Ừm, hôm nay rơi vào tình trạng này đã không thể tiếp tục tầm bảo".

"Nhưng tại hạ lại chưa muốn dừng, hay là phu nhân đem vị trí của kỳ lân cổ động nói cho ta, Lâm mỗ vẫn còn muốn thử một lần". Lâm Hiên ung dung mở miệng.

"Cái gì?" Hắc Mãng phu nhân ngẩn ngơ,vẻ mặt trở nên cổ quái, lá gan của tiểu tử này thật không nhỏ a!

Vẻ mặt của Hắc Mãng phu nhân trầm lại chần chờ một chút sau đó phát ra âm thanh lạnh lùng: "Lời vừa rồi ta có thể coi như chưa nghe thấy, tiểu tử! Ngươi dám có dã tâm đối với bảo tàng sao, Hừ! Sao không xem lại thực lực của mình đi...."

Hành trình tìm bảo vật đã chấm dứt Lâm Hiên cũng không còn tác dụng gì nữa, với tính tình thường ngày của Hắc Mãng phu nhân thì đã sớm sát diệt hắn, nhưng lúc này tình huống lúc này khá đặc thù thị không muốn mang thêm phiền toái.

"Ồ! Nếu như tại hạ vẫn kiên trì ý định đó có phải là phu nhân sẽ động thủ?" khóe miệng Lâm Hiên lộ ra nụ cười mỉa mai. "Phu nhân chớ quên, một hồn phách của ngươi đang nằm trong tay ta. Nói thật kỳ lân cổ động này Lâm mỗ nhất định phải có được, ta khuyên phu nhân nên ngoan ngoãn mà mở miệng để khỏi phải chịu đau khổ".

"Hừ! Thật sự là rồng mắc cạn bị tôm bỡn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Ta cùng với báo yêu chiến đấu hẳn là ngươi đã ở một bên quan sát nên cho rằng hiện tại bản phu nhân như là nỏ mạnh hết đà, nên có thể uy hiếp ta chăng? Hừ. Chỉ là một tu tiên giả Ngưng Đan kỳ dù ta chỉ còn lại Nguyên Anh muốn tiêu diệt ngươi cũng rất dễ dàng. Còn về phần Cấm Thần thuật, ngươi thật sự cho rằng nó có tác dụng đối với ta sao?" Hắc Mãng phu nhân giận quá hóa cười ầm lên.

"Phải không?" Lâm Hiên cũng không muốn tốn nhiều nước miếng, hiện tại chỉ có dùng thực lực mới có thể khiến cho đối phương khuất phục. Hắn vươn tay ra vỗ lên túi trữ vật, hào quang lóe lên một lệnh bài đen nhánh từ bên trong bay ra. Lâm Hiên đánh lên đó một đạo pháp quyết.

Hắc Mãng phu nhân chẳng thèm để ý, khuôn mặt cười lạnh như băng: "Ta đã bảo là không có hiệu quả...Hừ! Lâm đạo hữu, chẳng lẽ ngươi đã quên là ở nơi này bài xích ngũ nành chi bảo, Cấm thần bài của ngươi làm sao có tác dụng chứ?"

"Hừ! Điều này đương nhiên ta hiểu rõ". ngược lại Lâm Hiên nở nụ cười âm hiểm.

"Hả?..." Hắc Mãng phu nhân cảm thấy có chút không ổn.

"Đương nhiên Cấm thần thuật là vật vô tác dụng, vừa rồi tốn lời với chẳng qua là để ngươi nghỉ ngơi thêm một lát, bây giờ hãy nhìn lại mình đi".

"Cái gì?" Lần này vẻ mặt của Hắc Mãng phu nhân trở nên trắng bệch, thị đã sơ suất quên mất thân thể đã ma hóa tới cực hạn. Lẽ ra không nên nghe tên tiểu tử họ Lâm khua môi múa mép mà phải nhanh chóng trừ hắn. Trên mặt của Hắc Mãng phu nhân thoáng hiện vẻ hối hận, sát khí kinh người phóng lên ngút trờ, đưa tay phải đã hóa thành cốt đao lên định bổ xuống nhưng đã muộn!

Cốt đao của Hắc Mãng phu nhân chưa chém xuống thì khuôn mặt đã lộ ra vẻ vô cùng thống khổ, thân thể tự dưng xuất hiện một vết thương.

"A...!" Hắc Mãng phu nhân ngẩng đầu lên trong miệng phát ra thanh âm không còn giống như của ả.

Mặc dù không cam lòng nhưng không thể không vứt bỏ thân thể này, bạch quang lóe lên Nguyên Anh đã độn xuất đi ra.

Đó là một hài nhi trắng nõn cao chừng một tấc khuôn mặt giống Hắc Mãng phu nhân như đúc, hai bàn tay nhỏ ôm lấy túi trữ vật. Bên ngoài còn có một tầng bảo hộ màu tím nhạt bao lấy nó..

Trên mặt của Lâm Hiên lộ ra vẻ đắc ý, tuy nếu hắn cùng thi ma liên thủ thì khẳng định tu vi sẽ cao hơn đối phương một bậc nhưng Lâm Hiên cũng không muốn đối chọi cùng Hắc Mãng phu nhân sau khi đã ma hóa.

Đấu trí không đấu lực giờ đây đối phương chỉ là một Nguyên Anh mà thôi, chẳng phải là hắn muốn vày vò thế nào cũng được sao?

Nghĩ tới đây Lâm Hiên không hề ẩn dấu thực lực, hít vào một hơi linh áp đáng sợ phát lên ngút trời.

"Không có khả năng, ngươi cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ". Hắc Mãng phu nhân trợn mắt há mồm trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Không ngờ đối phương lại giả trư ăn hổ, kể từ lúc này tình thế đã hoàn toàn đảo ngược.

Trên mặt Hắc Mãng phu nhân lộ ra vẻ bối rối, hai tay bấm quyết thi triển ra thuấn di bỏ trốn nhưng Lâm Hiên đã sớm đoán trước. Tay áo phất một cái một đạo ánh sáng bay lên biến thành một Cự thủ màu xanh hung ác chụp theo đối phương.

Thiên đạo tuần hoàn, báo ứng không thể tránh, Hắc Mãng phu nhân dù có nằm mơ cũng không ngờ thủ đoạn thị vừa dùng với yêu hồn giờ đây lại được người khác thi triển đối với thị.

Tự nhiên không khoanh tay chịu chết, Nguyên Anh liên tục thuấn di trong nháy mắt đã chạy được trăm trượng nhưng mà còn chưa kịp hoàn hồn thì đột nhiên phía trước xuất hiện một vùng khí màu xám trắng chừng một mẫu, bên trong âm phong gào rú thê lương cùng với mùi xú khí khiến người ta buồn nôn, nhãn lực của Hắc Mãng phu nhân cũng không tầm thường lập tức đoán được lai lịch đối phương.

Thi ma! Hơn nữa còn có tu vi Nguyên Anh kỳ!

Trái tim thị như bị rơi vào hầm băng, nếu chỉ có một mình Lâm Hiên thì còn có cơ hội đào thoát nhưng thêm một đối thủ này, Hắc Mãng phu nhân đã tuyệt vọng.

Đương nhiên thị khoanh tay chịu chết như vậy, trong mắt lóe lên vẻ quyết tuyệt hé miệng phun một tia kiếm khí.

Kiếm khí kia sau khi rời miệng lại hóa thành hai, hai hóa thành bốn, trong phút chốc đã xuất hiện hơn mười đạo kiếm quang thế như sấm sét hung dữ đánh về phía thi khí.

"Ầm!" Một tiếng vang thật lớn truyền ra, mặc dù không có thân thể nhưng thần thông của Nguyên Anh cũng không thể coi thường, nhất kích liều mạng này đã phá tan hơn phân nửa thi khí.

Nguyên Anh lộ vẻ vui mừng nhưng rất nhanh nét mặt đông cứng lại, chỉ thấy thi khí cuồn cuộn lên hóa thành một tấm lưới chụp lấy nó.

"Không!" Nguyên Anh hai tay bấm pháp quyết muốn thi triển thuấn di một lần nữa nhưng đột nhiên cảm thấy trong thần thức đau buốt, pháp lực toàn thân không thể đề thăng.

Cấm Thần thuật! Không có khả năng, nơi đây bài xích ngũ hành chi bảo, bí pháp của đối phương sao không mất đi hiệu lực?

Nhưng ả còn chưa kịp thắc mắc thì Nguyên Anh đã bị thi võng trùm lấy, chạy trời không khỏi nắng!

Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ tươi cười, thật ra lúc trước hắn đã đem hồn phách của đối phương từ Cấm Thần bài nuốt vào bụng.

Đối phương dễ dàng giao ra hồn phách như vậy, chín phần là có lưu lại hậu chước nên hắn trù tính từ trước. Lúc này trong thi võng có độc vì vậy Nguyên Anh đã hôn mê, bên khóe miệng Lâm Hiên toát ra vẻ cười.

Đem Nguyên Anh trong tay, với yêu phụ này đương nhiên Lâm Hiên cũng sẽ không khách khí, ánh sáng màu xanh lập lòe trên tay hắn thi triển ra Sưu hồn thuật. Sau một tuần trà Lâm Hiên đem Nguyên Anh ném ra, hồng quang trong mắt thi ma bùng lên trực tiếp cắn nuốt Nguyên Anh vào bụng.

Đối với quái vật của Âm Ti giới thì Nguyên Anh vốn là đại bổ!

Lâm Hiên, đưa tay thu lại túi trữ vật, là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ gia tài của Hắc Mãng phu nhân hẳn là Lâm Hiên lại thu thập thêm một khoản không nhỏ.

Đương nhiên hiện tại hắn không có thời gian mà xem xét, Lâm Hiên khẽ khu động thần niệm đem thi ma thu về túi linh quỷ, sau đó toàn thân Lâm Hiên phát ra ánh sáng màu xanh nhanh chóng bay về phía chân trời. Khi đã độn quang hơn trăm dặm linh quang trên người Lâm Hiên dần dần ảm đạm, thu liễm khí tức chậm rãi bay về phía trước.

Chỉ chừng thời gian cạn chung trà một đóa yêu vân xuất hiện nơi này, yêu khí thu lại rồi hai quái vật hiện ra.

Một kẻ mặt vuông tai lớn cái mũi dài hơn một trượng, một tên khác lại giống như một tu tiên giả bình thường nhưng yêu khí toàn thân lại thuần khiết cực hạn. Chính là Tượng yêu cùng Côn Ngô lão tổ.

"Chính là nơi đây, vẫn còn lưu lại khí tức của nhị muội" Tượng yêu khịt khịt mũi vẻ mặt ngạc nhiên, rồi sau đó đột nhiên kinh hãi mở trừng đôi mắt nhìn vào tàn thi của báo yêu đã bị Hắc Mãng phu nhân cắt làm hai đoạn.

Thần tình Tượng yêu đầu tiên là ngây ngốc sau đó thì ngỡ ngàng, sau thời gian một tuần trà thì gầm lên bi phẫn.

Vẻ mặt của Côn Nam lão tổ cũng có chút kinh ngạc, thực lực của Hắc Mãng phu nhân lão rất rõ chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi. Ở đây lại không thể sử dụng bảo vật ngũ hành, yeu phụ sao có thể đánh thắng được yêu tộc Hóa Hình kỳ? Chẳng lẽ có người giúp đỡ?

Điều này cũng không đúng, hành trình tầm bảo lần này vô cùng bí ẩn chỉ có vài người biết, đi cùng Hắc Mãng phu nhân chỉ có tiểu tử họ Lâm. Nhưn hắn chỉ là một tu sĩ Ngưng Đan kỳ thì sao xen vào đấu pháp của cao thủ Nguyên Anh Kỳ.

Côn Nam lão tổ trở nên mê hoặc trong mắt lóe lên vẻ hung dữ: "Tượng huynh, hiện tại thương tâm cũng vô ích, người chết cũng không thể sống lại. Việc cấp bách bây giờ là phải truy theo Hắc Mãng yêu phụ để báo thù cho đạo hữu đã chết, hơn nữa Kỳ Lân bảo tàng tuyệt đối không thể để lọt vào tay nhân tộc".

"Không sai!" Tượng yêu thu lại vẻ đau buồn: "Là tiểu đệ hồ đồ chúng ta mau đuổi theo bắt nhân tộc kia rút hồn róc xương".

Lời còn chưa dứt hắn đem thần thức phát ra nhưng không kết quả, xem ra đối phương đã thoát ra khỏi phạm vi có thể cảm ứng.

Tượng yêu tức giận đến hai hàng lông mày dựng ngược, hai tay bấm niệm pháp quyết, yêu toàn thân lực tỏa ra cuồn cuộn từng luồng sương trắng liên tiếp tỏa ra.

"Biến!" Tượng yêu giơ tay điểm mọt cái, sương trắng lưu động một hồi rồi biến thành vô số phi xà có hai cánh dài bay tỏa ra bốn phương tám hướng.

Lúc này Tượng yêu nhắm chặt mắt, còn Côn Nam lão tổ thì lẳng lặng đứng ở một bên.

Thoáng chốc đã qua thời gian một bữa cơm, những phi xà kia đã lướt qua toàn bộ trong vòng một trăm dặm nhưng không có bất kỳ thu hoạch nào. Vẻ mặt của Tượng yêu khó coi đến cực điểm.

"Lão đệ không cần phải gấp, có câu hòa thượng chạy đi nhưng miếu còn đó. Đã biết là Hắc Mãng yêu phụ chúng ta lo gì mà không báo được thù. Vừa rồi ngươi nói rằng Tuyết Hồ vương vừa mới sinh hạ một vị tiểu công chúa có tam vĩ. Lão phu đã lâu không vào yêu tộc vậy sự tình trọng đại này sao có thể bỏ qua. Trước hết chúng ta tới Tuyết Hồ tộc tham gia thịnh yến rồi tính sau". Côn Nam lão tổ đưa tai vỗ vỗ bả vai Tượng yêu thanh âm khàn khàn khuyên bảo.

Lúc này Tượng yêu không cam lòng nhưng vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, không phát hiện được hành tung của địch nhâ, chần chừ một chút rồi hắn gật nhẹ đầu.

"Côn Nam huynh nói đúng việc sự tình lần này rất trọng đại, đồng đạo Hóa Hình kỳ các nơi tám chín phần đều đến chúc mừng, quả thật là không thể bỏ qua".

Tiếp đó hai yêu thú cùng thi triển thần thông hóa thành hai đạo kinh hồng có màu sắc khác nhau bay vụt về lên bầu trời.

Đồng thời lúc này ở một nơi cách mấy vặn dặm trong Băng Mạc Hoang Nguyên, trên bầu trời tuyết bay như lông ngỗng nhưng mà không giống một vùng mênh mông bằng phẳng băng tuyết vừa rồ, ở đây có một vùng núi non trùng điệp.

Thời tiết giá lạnh vô cùng khắp nơi là tuyết phủ trắng xóa, nhưng ở đây hoa cỏ bên sông lại sinh sôi nảy nở, trăm hoa đua nở cành lá rậm rạp giống như là đang vào tiết xuân. Không chỉ có như thế trên mặt tuyết còn có các loại dã thú qua lại, tuyết miêu, tùng thử, đến các loài như thiên nga bạch hổ đẹp tuyệt cũng không thiếu, thậm chí có không ít kỳ thú mà các tu sĩ nhân tộc mơ ước.

Nhưng trước giờ không có ai dám xâm nhập, bởi vì Bách Hoa Sơn này là nơi Tuyết Hồ tộc cư ngụ. Đây là một loại yêu thú quần cư hiếm thấy, nghe nói tộc yêu này có huyết thống của Cửu Vĩ Thiên Hồ ở Tiên giới, hiện tại Tuyết Hồ tộc quả thật là rất cường đại.

Nghe nói trong tộc có hơn mười trưởng lão có tu vi Hóa Hình kỳ, mà Tuyết Hồ vương lại cùng với Bích Nhãn lão tổ và Độc Giao vương nổi danh là những đại yêu thú hậu kỳ.

Tuyết Hồ là vương tộc trong Băng Mạc Hoang Nguyên có đông đảo các loài yêu thú này. Ở sâu trong Bách Hoa sơn có một hạp cốc tĩnh mịch chiếm diện tích hơn trăm mẫu, không có ai dám tiến vào chính là nơi hạ tọa động phủ của Tuyết Hồ vương.

Động phủ rất rộng rãi cực kỳ mỹ lệ phảng phất như là tiên cảnh chốn nhân gian, lúc này ở phòng luyện công của động phủ một vị nam tử vận bào trắng đang đả tọa.

Người này nhìn vẻ ngoài thì ước chừng tam tuần tóc dài tới lưng nhưng không gây cho người cảm giác âm nhu mà là vô cùng tiêu sái.

Đột nhiên một đạo hỏa quang từ bên ngoài bay vào Tuyết Hồ vương vẫy tay một cái, hỏa quang kia lập tức rơi vào lòng bàn tay, dùng thần thức tùy tiện quét qua đột nhiên sắc mặt của vị đại yêu thú này đại biến, lập tức chuyển thân đứng lên.

----------oOo----------

Loading...

Xem tiếp: Chương 759 + 760: Tiểu Công Chúa Thất Lạc

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Huyết Biển Bức

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 8


Hoa Nương Vương Phi

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 31


Chinh Phạt

Thể loại: Xuyên Không

Số chương: 67


Một Ngày Cho Một Đời

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 12


It's In His Kiss

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 22