Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 697: Yêu Mạch Nghi Vân

Chương trước: Chương 696: Đại Nạn Bất Tử



Màu sắc xa lạ thì không có gì, nhưng thực vật xa lạ lại làm mặt Lâm Hiên sa sầm lại.

Lúc ở U Châu, hắn là Thiếu chủ Linh Dược sơn, Luyện Đan thuật tạm thời không nói nhưng kiến thức đối với kỳ hoa dị thảo lại hơn xa tu sĩ cùng cấp. Vậy mà không nhận ra, đúng là khó tin.

Trầm ngâm một chút, Lâm Hiên đưa tay ra chỉ xuống dưới, linh quang lóe lên một bàn tay to màu xanh xuất hiện nhổ một cây nhỏ ven đường lên.

Hồng Lăng tiên tử giật mình, chẳng qua rất nhanh đã thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt của nàng nhìn vào cây nhỏ đó cũng rất nghi hoặc.

Cây này cao hơn trượng, lá cây to như bàn tay đứa trẻ, nhưng quỷ dị chính là lá cây đều là màu tím, hơn nữa hình dạng giống như mặt quỷ.

Có cả tai mắt mũi miệng, nhìn trông khá đáng sợ. Nếu là người bình thường sợ rằng tối sẽ mơ thấy ác mộng.

“Nguyệt Nhi, ngươi đã thấy cây này bao giờ chưa?”

“Chưa” Nguyệt Nhi lắc đầu. Cũng giống như chủ nhân, lúc rảnh rỗi nàng thích đọc sách, nhưng mà loài cây cổ quái như vậy thì dù là trong sách cổ cũng không đề cập đến.

Vẻ mặt Lâm Hiên càng thêm nặng nề, đại nạn không chết tất có phúc. Nhưng Lâm Hiên lại cảm thấy tình cảnh của mình lúc này càng lúc càng không ổn.

Đang trầm ngâm, đột nhiên linh quang lóe lên sau lưng, Hồng Lăng tiên tử hóa thành một vệt sáng, phá không mà đi.

“Nàng ta thật dứt khoát”

Nhìn theo Hồng Lăng tiên tử, Lâm Hiên thở dài một tiếng, vẻ mặt rất phức tạp, thì thào tự nói.

Nơi này vừa xa lạ vừa quái dị, hai người nếu có thể hợp sức như vậy sẽ an toàn hơn một chút.

Nhưng Lâm Hiên biết điều này là không thể.

Dù sao con người cũng là loài động vật có tình cảm, ngay cả hắn cũng khó có thể lúc nào cũng giữ được lý trí.

Hai người mới đấu tranh sinh tử một phen, bây giờ có thể dừng tay đã là tốt lắm rồi.

Muốn chân thành hợp tác, đó là chuyện quá hoang đường.

Đi cũng tốt, nếu không dù cho hợp tác cũng chỉ là bề ngoài. Lúc đó còn phải chia tinh lực đề phòng lẫn nhau.

Như vậy còn không bằng một mình mình, càng thoải mái hơn.

Nghĩ đến đây Lâm Hiên cũng cảm thấy thoải mái. Thanh quang lóe lên, hắn bay về phía khác.

Chuyện đầu tiên muốn làm bây giờ đó là biết rõ mình đang ở đâu, sau đó mới có thể tìm cách để mau chóng quay về.

Lâm Hiên bắt buộc phải có được Kỳ Lân hỏa mạch, hắn không hy vọng kế hoạch mấy chục năm của mình hóa thành hơi nước.

Vừa suy nghĩ, vừa thả thần thức ra tìm kiếm. Thời gian một bữa cơm trôi qua, Lâm Hiên vẫn không có thu hoạch gì.

Trời càng lúc càng tối, mặt trời đã hạ xuống sườn núi.

“Ồ, thiếu gia, sương mù kìa”

“Hả” Lâm Hiên gật đầu. Khác với Hồng Lăng tiên tử một mình cô đơn, mình ít nhất còn có Nguyệt Nhi.

Cho nên Lâm Hiên cũng không cảm thấy quá cô đơn.

Nguyệt Nhi nói không sai, theo trời càng lúc càng tối, không biết từ đâu bay ra một màn sương mù màu tím nhạt tràn ngập trong không trung.

Nếu là ai khác có lẽ còn có chút lo lắng. Màu sắc quỷ dị như vậy rất có thể có độc. Nhưng Lâm Hiên căn bản không thèm để ý. Hắn đã tuy luyện Bích Huyễn U Hỏa, ngay cả Tuyệt độc đan cũng dám ăn vào.

Mặc dù chưa dám nói đến mức bách độc không vào, nhưng cũng không có mấy loại chất độc hại được hắn.

Làn sương mù mở rộng rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ lấy hắn.

Không hề có độc, chẳng qua vẻ mặt Lâm Hiên lại trở nên quái dị.

“Nguyệt Nhi, ngươi cảm thấy chứ?”

“Vâng, thiếu gia, ở trong sương mù có một chút yêu lực, mặc dù không nhiều nhưng đây đúng là yêu vụ”

Nguyệt Nhi khó hiểu mở miệng nói.

Yêu vụ, tên như ý nghĩa, tự nhiên là có quan hệ với Yêu tộc. Nhưng Lâm Hiên đã sớm thả thần thức ra tìm kiếm.

Trong phạm vi trăm dặm căn bản không có một con yêu thú. Nơi phát ra làn sương mù này đúng là làm người ta khó hiểu.

Lâm Hiên một lần nữa thả thần thức ra, như trước vẫn không có kết quả gì.

Lâm Hiên thở dài một tiếng, giảm tốc độ độn quang, từ từ hạ xuống.

Cũng không biết khe hở không gian truyền tống đến đâu. Nhưng xem ra không phải chỗ tốt gì, rất quỷ dị.

Trời đã tốt, với tính cách cẩn thận của Lâm Hiên hiển nhiên sẽ không tiếp tục đi nữa.

Dù sao đối với người tu tiên mà nói, buổi tối nguy hiểm hơn ban ngày nhiều.

Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai rồi nói. Không có chỗ nào thích hợp để mở động phủ, chẳng qua nghỉ ngơi một lúc cũng không sao. Lâm Hiên vung tay lên lấy trận kỳ ra, cùng Nguyệt Nhi bố trí cấm chế.

Mất khoảng nửa canh giờ mới xong, lúc này mặt trời đã hoàn toàn xuống núi.

“Nguyệt Nhi, vết thương của ngươi như thế nào rồi?”

“Không có gì” Nguyệt Nhi nở nụ cười ngọt ngào, trên khuôn mặt đẹp đã bình thường trở lại.

Nàng chỉ bị âm thanh từ khe hở chấn động, không có gì nặng cả.

Lâm Hiên gật đầu, sau đó lại nhíu mày.

“Thiếu gia, người không cần lo lắng. Những năm qua chúng ta đã trải qua rất nhiều nguy hiểm, cuối cùng đều hóa hiểm thành lành mà, lần này nhất định cũng như vậy”

“Sợ rằng không dễ dàng như vậy đâu” Lâm Hiên thở dài một tiếng: “Nguyệt Nhi, hôm nay chúng ta đã bay mấy trăm dặm, ngươi không cảm thấy nơi này rất quỷ dị sao”

“Quỷ dị, thiếu gia nói chính là cây cối?”

“Không phải” Lâm Hiên lắc đầu nói: “Cây cối ở đây mặc dù kỳ lạ nhưng không phải điều mà to lo lắng nhất”

“Vậy thiếu gia nói là....”

“Nha đầu nhà ngươi đó, vẫn giống như trước đây” Lâm Hiên cười cười vui vẻ nói:

“Chẳng lẽ không phát hiện gì sao. Trên đường đi tới nơi này quá nhiều yêu mạch mà”

Yêu mạch cũng giống như linh mạch, âm mạch, chẳng qua linh mạch sẽ sinh ra linh khí, mà yêu mạch tự nhiên sẽ là yêu khí.

Lịch mạch ở tu tiên giới cũng không có nhiều, hầu hết đều bị các tông phái và gia tộc tranh đoạt. Tuy luyện ở đây sẽ nhanh hơn nhiều.

Mà âm mạch tự nhiên là dành cho quỷ tu, tỷ lệ xuất hiện chỉ bằng một phần mười linh mạch. Cũng may quỷ tu chỉ là một nhánh của ma đạo mà thôi, số lượng dù không nhiều cũng đủ để thỏa mãn.

Huống hồ cho dù không tìm được âm mạch, quỷ tu cũng có thể tu luyện ở linh mạch. Chẳng qua hôm qua kém hơn âm mạch một bậc.

Mà yêu mạch lại có nhiều yêu khí nên hiển nhiên sẽ có nhiều yêu thú.

Chuyện này Lâm Hiên đã đọc ở trong sách. Nhưng yêu mạch lại rất ít, ít đến độ làm người ta bực mình.

Linh mạch dùng hiếm có để hình dung, âm mạch là quý giá, vậy yêu mạch nhất định chính là gần như tuyệt tích.

Ít nhất Lâm Hiên đã tu tiên hơn trăm năm, nhưng dù là ở U Châu hay là Thất Tinh Đảo Vân Hải, hắn vẫn chưa từng thấy yêu mạch bao giờ.

Nhưng vừa nãy mới bay có mấy trăm dặm mà đã gặp hai yêu mạch. Mặc dù rất nhỏ, phẩm chất rất thấp nhưng vẫn là yêu mạch.

Kết hợp những gì quan sát được trên đường cùng với làn yêu vụ tràn ngập trong không khí, Lâm Hiên đã có phán đoán.

Chẳng qua hắn không dám khẳng định mà thôi.

Loading...

Xem tiếp: Chương 698: Bồng Lai Sơn, Yêu Linh Đảo, Vô Định Hà

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Phượng Hoàng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 143


Phù thủy tình yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 60


Yêu Em, Em Biết Không!

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11


Sự Trả Thù Của Nữ Bang Chủ

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 49


Không Thể Quên Em 2

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 93